Hai tiếng "hự" đau đớn đã phát ra từ miệng Hoa Sơn chưởng môn Mai Kiếm Kim Chỉ Hiệp Huê Nguyên Hàn và Thiếu Lâm chưởng môn Minh Thiện đại sư...
Còn hai bóng người rơi xuống đó là Côn Luân chưởng môn nhân Phục Hổ thiền sư và Nga My chưởng môn nhân Hận Thiên Lão Lão Mai Diễm Nương.
Bốn vị Chưởng môn nhân thảy đều trúng ám khí, đó là điều thật quá bất ngờ đối với mọi người.
Cốc Mộng Viễn mắt rực tinh quang, lạnh lùng nói :
- Tần tỷ tỷ, bọn Thần Phong Mục Trường thật quá tàn độc.
Bàn tay của Tần Linh Sương lúc này vẫn còn bị Cốc Mộng Viễn nắm giữ, sự kiện bất ngờ vừa qua khiến nàng quên mất việc này, giờ nghe Cốc Mộng Viễn lên tiếng trong lúc tức giận, bàn tay không khỏi siết mạnh, nàng mới nhớ ra, bất giác thẹn đỏ mặt, nhẹ lay lay và khẽ nói :
- Cốc huynh đệ... tay của...
Nàng bỗng cúi đầu xuống, không sao nói tiếp được nữa.
Cốc Mộng Viễn nóng bừng mặt, vội buông tay, ấp úng nói :
- Tiểu đệ... Tần tỷ tỷ... tiểu đệ đã quên mất...
Cử chỉ ngượng ngùng của chàng lại càng khiến cho Tần Linh Sương thẹn đến không ngẩng đầu lên được.
Ngay khi hai người đang ngại ngùng làm thinh, đã thấy có mấy bóng người từ trên ghe thuyền bốn phía phi thân đến lôi đài.
Tần Linh Sương dẫu sao cũng già dặn hơn, đảo nhanh mắt, khẽ cười nói :
- Cốc huynh đệ, chúng ta hãy đến xem các vị Chưởng môn nhân đã thế nào rồi.
Không chờ Cốc Mộng Viễn trả lời, nàng nhẹ cất chân, phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-ky/146123/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.