Không khí âm u, mưa vũ tầm tã, gió mang theo từng trận hàn ý tận xương, bao phủ toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung, sân trống trải chỉ có tiếng vang ‘Sàn sạt’ không dứt, làm tăng thêm hiu quạnh cùng lạnh lùng.
Trong phòng nghị sự, không khí nặng nề lạ thường, Kiếm Họa mới từ bên ngoài trở về vẫn chưa kịp đổi y phục ẩm ướt, mau mau hướng Kiếm Cầm hồi báo tin tức.
“Như thế nào? Đệ tử Lãnh Nguyệt Cung trải rộng khắp nơi, chẳng lẽ ngay cả Ma Điện ở đâu cũng tra không được?” Sắc mặt Diệp Phong lo lắng không thôi, tâm theo đó trầm xuống: Ba ngày rồi, một chút tin tức cũng không có.
Mày liễm Kiếm Họa dựng thẳng, lạnh lùng nói: “Ngươi có bản lĩnh, sao không tự mình đi thăm dò?”
“Diệp Phong, ngươi đang hoài nghi cách việc và năng lực của Lãnh Nguyệt Cung sao?” Mặt Kiếm Cầm sắc lạnh, tiếp lời: “Tánh mạng của Cung chủ, nằm trên người Phu Nhân, chúng ta là thuộc hạ sao dám lơ là?”
“Không sai!” Ngay cả Kiếm Thi ôn hòa cũng không nhịn được đứng dậy: “Chúng ta đi theo Cung chủ nhiều năm, biết rõ Cung chủ quang minh lỗi lạc, há có thể đứng yên để người khác vũ nhục Cung chủ, nếu nói đến trong sạch của Cung chủ, chúng ta còn sốt ruột hơn cả ngươi.”
Kiếm Kì nghe ba người nói, nhìn thoáng qua Diệp Phong á khấu không nói được lời nào, trong lòng âm thầm khen ngợi, rốt cuộc cũng phun được ngụm ác khí! Nhớ lại Lãnh Vô Sương phải chịu ba năm thống khố, ba năm tự trách, khi nhận được tin tức nàng không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/4663637/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.