Chương trước
Chương sau
Phó Phái Bạch đi đến trước nhà gỗ, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, nàng sửa sang lại vạt áo, kéo tay áo xuống, lại vuốt vuốt tóc sau đó mới gõ vang cửa.

"Vào đi."

Đẩy cửa bước vào, nghênh đón là một mùi thơm nhạt nhẽo mà dễ ngửi, nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy khô nóng trên người đều tiêu tan.

Lục Yến Nhiễm lúc này đang ngồi ở trước bàn đọc sách, nàng nâng mắt liếc nhìn người đứng cạnh cửa, thu hồi tầm mắt, ánh mắt chuyên chú rơi xuống trang sách, "Chuyện gì?"

Phó Phái Bạch không dám tiến lên, chỉ có thể đứng ở cửa, sốt ruột giải thích: "Lọ cao mà phong chủ đưa cho ta, ta không phải cố ý không dùng, ta chỉ là muốn lưu lại vết sẹo này, nhắc nhở chính mình, thúc giục bản thân trở nên cường đại hơn, để không bị người khác xem thường, bị người khác vũ nhục, bị người khác đạp dưới chân...... Ta vô cùng biết ơn phong chủ tìm dược cho ta, cũng rất trân trọng nó, thật sự", nói xong, nàng giống như sợ Lục Yến Nhiễm, cất bước chạy về căn nhà ở sau núi, lấy chiếc hộp nhỏ trong tủ quần áo ra, một giây cũng không ngừng, lao về tiểu viện trong rừng trúc.

Nàng thở hồng hộc đưa chiếc hộp đến trước mặt Lục Yến Nhiễm, "Ngươi xem, ta rất cẩn thận giấu ở trong này, không, không có ném lung tung."

Lục Yến Nhiễm cuối cùng cũng đặt sách xuống, nàng tiếp nhận hộp gỗ mở ra xem, quả nhiên bình sứ cao màu trắng kia đang nằm ở trong đó, có lẽ là sợ bị va chạm, quanh thân bình còn nhét đầy bông sợi.

Nàng đóng hộp lại, chuyển tầm mắt tới khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Phó Phái Bạch.

Người thiếu niên mặt mày đen một mảnh, mũi cao thẳng, quai hàm rõ ràng chuyển động theo hô hấp trong miệng, nàng nhìn chằm chằm một lát, xoay người trở lại án thư, lấy trong ngăn kéo lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh không tì vết đưa cho Phó Phái Bạch.

Phó Phái Bạch không dám nhận, chiếc khăn tay kia nhìn quá sạch sẽ, sợ bụi bẩn trên tay sẽ làm bẩn nó, "Không cần, phong chủ", nói xong, nàng liền giơ tay, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên má.

Lục Yến Nhiễm như có như không nhíu mày, sau đó quay người đi tới tủ quần áo lấy ra một chiếc nón, cầm khăn tay đưa cho Phó Phái Bạch, ngữ khí mang theo mệnh lệnh ý vị, "Nhận lấy."

Phó Phái Bạch trộm nhìn vẻ mặt không tính là vui sướng của Lục Yến Nhiễm, chỉ phải vội vàng tiếp bằng hai tay, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

"Đa tạ phong chủ."

"Ngươi đi đi."

Chờ Phó Phái Bạch từ trong nhà gỗ đi ra, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện hôm nay tâm tình của phong chủ hình như không tốt lắm, chẳng lẽ có chuyện gì phiền lòng sao?

Nàng chỉ dám dùng hai ngón tay giữ khăn tay, sợ nó bị bẩn, thật cẩn thận cất vào trong ngực, chiếc mũ kia cũng vô cùng sạch sẽ, nàng cũng chỉ lỏng lẻo cầm một bên, sau khi trở lại sau núi, liền đặt khăn tay và mũ vào trong tủ quần áo, lúc này mới trở lại bãi đất trống làm việc.

Lại qua thêm bảy ngày, cuối cùng xây xong phòng ở mới, trên bãi đất trống mọc lên một dãy mấy gian phòng mới.

Phó Phái Bạch thỏa mãn mang theo đồ vật dọn vào phòng nhỏ mới của bản thân.



Mông Nham rất không nỡ, "Tiểu Bạch, ngươi bây giờ không còn nghe tiếng ca ngáy, sợ là không quen đi?"

Phó Phái Bạch trong lòng cao hứng, cũng vui vẻ trêu chọc Mông Nham, "Đúng vậy, ta sợ mấy ngày nay sẽ thức trắng không ngủ được."

"Nếu không thì ngươi đừng dọn ra ngoài, tiếp tục cùng ta ngủ một phòng đi, hai ta thay nhau ngủ dưới đất, bây giờ trong nhà chỉ còn ta một người, quạnh quẽ như thế."

"Vậy không được, phòng này mới xây xong, dù sao cũng phải có người đến ở."

Mông Nham cũng không khuyên ngăn nữa, khoác vai Phó Phái Bạch, thân mình dựa lại đây, đè cổ nàng xuống, "Cũng được, à đúng rồi, ngày mai được nghỉ một ngày, buổi trưa tới bên suối nướng thịt ăn đi, trên trời có chim, dưới đất có trâu, trong nước có cá, vô cùng khoái lạc, ngươi tới cũng đừng mặc quần áo dày quá, chúng ta có lẽ còn có thể đi bơi đâu."

"Như thế nào đột nhiên muốn nghỉ ngơi?"

"Ngươi không biết sao? Hôm nay là sinh nhật nhị tiểu thư sinh nhật, nàng xin tông chủ tổ chức đại hội săn bắn, thịt thú săn được trong đại hội sẽ được phân cho các phong, ngày mai còn muốn làm việc thêm một buổi, sau đó chúng ta liền có lộc ăn."

Phó Phái Bạch nga một tiếng, "Ngày mai các ngươi tự ăn đi, ta đi giúp A Nhược hái thảo dược."

"Mau thành thật khai báo, ngươi có phải hay không có ý tứ với A Nhược muội muội, đừng ngại, nói cho ta đi."

Phó Phái Bạch bất đắc dĩ nói: "Thật không có, ngươi mỗi ngày đều đang nghĩ bậy bạ cái gì?"

"Sau núi có nhiều tiểu cô nương như vậy, ta liền chỉ thấy hai người các ngươi gần gũi nhất, luôn nói nói cười cười, ngươi nói ta làm sao không hoài nghi?"

Phó Phái Bạch liếc hắn, "Cho dù ngươi có hỏi ta bao nhiêu lần, câu trả lời đều là không có, không có, tuyệt đối không có, không có khả năng."

Mông Nham chậc lưỡi, "Được rồi, miễn cưỡng tin ngươi, nhưng mà đối với diện mạo cùng tính tình của A Nhược cô nương, ngươi nhìn không động tâm sao? Độ tuổi này của ngươi, không phải chính là lúc dễ dàng xuân tâm nhộn nhạo sao?"

"Mông đại ca, ngoài việc nghĩ về mấy thứ tình tình ái ái cả ngày, ngươi có thể nghĩ đến chuyện gì khác không? Ví dụ như, khi nào mới dạy ta luyện kiếm."

"Tiểu tử, ngươi thật không thú vị, bây giờ nhìn ngươi bộ dạng vô dục vô cầu, chờ đến khi gặp được người mình thích mới biết tình ái có bao nhiêu tốt đẹp."

Phó Phái Bạch hiện tại chỉ một lòng muốn luyện võ, muốn trở nên cường đại, thích cái gì, yêu cái gì, nàng căn bản không hiểu, cũng không muốn hiểu, chứ đừng nói là khao khát, cho nên nàng trả lời đến cực kỳ có lệ, "Gặp rồi nói sau."

"Cũng không biết ngày sau có cô nương nhà ai mắt mù mới sẽ xem trọng ngươi, hừ."

Phó Phái Bạch không để bụng, nhìn sắc trời không còn sớm, liền đẩy Mông Nham ra ngoài, "Muộn rồi, Mông đại ca đi ngủ sớm một chút", dứt lời, đóng sầm cửa lại.

Mông Nham lẩm bẩm một câu "Tiểu tử thúi" sau đó rời đi.

Phó Phái Bạch dậy từ sáng sớm, cõng giỏ tre đi về phía sườn núi, sau đó chui vào khu rừng già, trên tay cầm loan đao, một bên cắt cỏ dại dưới chân, một bên tìm thảo dược cần thiết.

Giờ phút này ở cầu treo của Triều Tuyền Phong, Lục Thanh Uyển mặc một bộ võ phục sạch sẽ chỉnh tề, tóc đẹp cột lên cao, sau lưng đeo một cây cung màu bạc, phân phó nam tử phía đối diện: "Ngươi hảo hảo đứng ngốc ở Thương Khung Phong cho ta, liền phụ trách việc phiền nhiễu đám người kia biết không, ta cũng không tin ta không thắng được một đám người chỉ biết ăn chơi trác táng."

Nam tử hiển nhiên đối với nhị tiểu thư nhà mình xem thường quy củ, hành vi gian lần này cũng đã thấy nhiều không lạ, cung kính đáp ứng, liền xoay người trở về Thương Khung Phong bên kia.

Lục Thanh Uyển tiến về phía cánh rừng già ở chỗ sâu không người của Triều Tuyền Phong, vừa đi vừa căm giận nói: "Hạ Tông chết tiệt, Đường Khâu chết tiệt, Cù Hồng Quang chết tiệt, lần này xem ta vượt qua các ngươi như thế nào, ta nhất định phải chứng minh cho cha thấy, ta mới không phải là một tiểu cô nương mong manh yếu đuối, ta cũng có thể giống như a tỷ, một mình đảm đương một phía, ta cũng có thể thắng mấy tên nam nhân thúi kia!"

Ngay sau đó, ánh mắt nàng lóe lên, từ sau lưng lấy ra cung tên, lắp tên vào cung, lưu loát bắn ra một mũi tên, thỏ hoang trong rừng bị dọa chấn kinh, linh hoạt chui vào trong bụi cỏ chuồn mất.

Một mũi tên bắn xuống đất, nàng có chút bực bội dậm dậm chân, càng đi sâu vào trong rừng, trên đường lại nhìn thấy một ít gà rừng, thỏ hoang, cũng không biết dã thú trên núi Triều Tuyền Phong làm sao đều linh hoạt nhanh nhẹn như vậy, nàng bắn trượt hơn phân nửa số mũi tên, mấy canh giờ trôi qua, bàn chân đi đến đau, cuối cùng cũng chỉ bắn trúng hai con gà lôi nhỏ.

Nàng tức hộc máu muốn ném gà lôi xuống vực, vốn dĩ khu vực săn bắn chỉ giới hạn ở Thương Khung Phong, nàng vì muốn săn nhiều con mồi hơn mới đến Triều Tuyền Phong, ai ngờ muôn thú trên núi này còn khó săn như vậy.



Nàng đang định thu cung tên rời đi, chợt nghe thấy phía xa trên cây có tiếng chim đậu, quay đầu lại liền thấy trên cành cây có một con chim màu tía mây, cực kỳ hiếm thấy, trên mặt nàng lộ vẻ vui sướng, lập tức kéo cung, lần này cũng không vội vàng bắn tên, mà chậm rãi tiến phía trước, từ từ rút ngắn khoảng cách, tăng tỉ lệ trúng đích.

Con chim màu tím tía mây mới chỉ đáp xuống cành cây đứng vững, chưa phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần.

"Sưu" một tiếng, Lục Thanh Uyển bắn ra mũi tên nhọn, thẳng tắp dính vào trên cánh chim.

Chim tía mây ăn đau, vỗ cánh bay ra khỏi rừng, Lục Thanh Uyển sao có thể để con mồi tới tay bay đi mất, mang theo cung tên đuổi theo, ai biết mới ra khỏi cánh rừng, bên dưới không phải là mặt đất bằng phẳng mà lạ một khe rãnh sâu mấy thước.

Nàng tuy kịp thời dừng chân, lại vấp phải đám cỏ dại dưới chân, ngã thẳng xuống rãnh sâu, nàng kinh hô một tiếng, vung tay loạn xạ, ngoài ý muốn bắt được một sợi dây leo mảnh khảnh trên vách đá, không lại tiếp tục rơi xuống, cả người treo giữa không trung.

Khe rãnh không tính sâu lắm, nhưng từ độ cao này ngã xuống, khẳng định muốn bị thương, nàng dùng hai tay bám chặt vào dây đằng, mặt đầy sợ hãi, ngân cổ lên bắt đầu hét lớn, "Cứu mạng! Có người không! Cứu mạng, cứu mạng a!"

Nhưng tiếng gọi của nàng không gọi được người đến cứu, mà lại thu hút một con rắn độc đầu tam giác tới.

Rắn độc từ dưới đáy khe rãnh dọc theo vách đá bò lên trên, phun lưỡi rắn, phát ra tiếng rít đáng sợ.

Lục Thanh Uyển thân thể cứng ngắc, cũng không dám cử động, nước mắt lưng tròng.

"Xì —— xì —— xì", con rắn độc uống xoắn thân mình, leo lên mắt cá chân Lục Thanh Uyển, mặc dù cách một tầng vải dệt, nhưng xúc cảm trơn trượt lạnh lẽo của thân rắn cũng đủ khiến nàng nháy mắt phát điên, nàng không khống chế được hét lên một tiếng, đồng thời buông ra dây leo, rắn độc cũng giương nanh múa vuốt, hung hăng cắn vào cổ chân nàng.

Nàng buông tay, cả người rơi xuống đáy khe rãnh.

Mà trong rừng cây cách rãnh sâu không xa, Phó Phái Bạch đang khom lưng hái thảo dược, chợt nghe thấy trong cánh rừng an tĩnh vang lên tiếng người yếu ớt, sau đó là một tiếng hét thảm chói tai, nàng đứng thẳng dậy, trên mặt vài phần nghi hoặc, lại cẩn thận lắng nghe, không có động tĩnh, chẳng lẽ là ảo giác? Nghĩ như vậy, nàng tiếp tục cúi người hái thuốc, chờ hái xong thảo dược ở khu vực này, nàng thu thập giỏ tre chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại nhìn về phương hướng nghe được thanh âm phát ra vừa rồi, nghỉ chân một lát, cuối cùng vẫn đi về hướng đó.

Khi đến gần, nàng phát hiện rãnh sâu, nghiêng người dò xét bên dưới, ánh sáng giống như phản chiếu một bóng người mơ hồ ở dưới đáy.

"Uy!"

Nàng lớn tiếng kêu vài tiếng, cũng không có đáp lại, nhìn thấy mặt trời sắp lặn về phía tây, trước mắt cũng không thể bỏ mặc người này, chỉ phải đặt giỏ tre xuống, quấn chặt dây leo quanh thắt lưng rồi trượt xuống.

Đáy rãnh cỏ dại mọc um tùm, quanh năm không được ánh mặt trời chiếu đến, có chút âm lãnh, nàng cởi bỏ dây leo, liền thấy được Lục Thanh Uyển đang hôn mê bất tỉnh một bên.

Nàng cả kinh, vội vàng tiến lên gọi: "Nhị tiểu thư, tỉnh lại, nhị tiểu thư?"

Người hôn mê người không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng vội vàng thăm dò hơi thở của Lục Thanh Uyển, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại kiểm tra phần đầu đối phương, tựa hồ cũng không bị trọng thương, hẳn chỉ là bị dọa ngất đi.

Không chút nào do dự, nàng giơ tay đánh mạnh vào huyệt Nhân Trung của Lục Thanh Uyển, Lục Thanh Uyển ăn đau bỗng nhiên mở mắt ra, một tiếng thét chói tai vang lên.

"Cứu mạng!"

Chờ nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy Phó Phái Bạch thì bình tĩnh xuống, nàng nhíu mày lạnh lùng nói: "Ngươi như thế nào lại ở đây?"

"Tiểu nhân hái thảo dược ở phụ cận, vừa rồi nghe thấy tiếng kêu cứu mới chạy tới xem, lúc này mới phát hiện nhị tiểu thư."

Một trương mặt trắng nõn của Lục Thanh Uyển giờ phút này phủ đầy bụi đất, nàng cũng không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn bên trên, ra lệnh, "Mang ta ra ngoài, nhanh lên", dứt lời, vịn vào vách đá định đứng lên, mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, hai chân mềm nhũn liền phải té, Phó Phái Bạch vội vàng đỡ nàng.

"Lớn mật! Một tên hạ nhân thấp kém như ngươi sao dám chạm vào ta!", Lục Thanh Uyển rút cánh tay, khó khăn dựa vào vách đá, sắc bén nói.

Phó Phái Bạch yên lặng lùi lại hai bước, liếc nhìn chân của Lục Thanh Uyển, "Chân ngươi bị thương?"

Lục Thanh Uyển cắn môi dưới, nghĩ tới lúc ngã xuống bị rắn độc cuốn lấy mắt cá chân, trong lòng nghĩ mà sợ, "Hình như bị rắn cắn."



Lúc này Phó Phái Bạch cũng bất chấp quy củ, biểu tình nghiêm túc, "Cởi giày, ta nhìn xem."

Lục Thanh Uyển không thể tin tưởng nhìn chằm chằm nàng, mặt mang phẫn nộ, "Ngươi, ngươi nói cái gì?! Ngươi làm càn!", Nàng một nữ tử chưa xuất giá, sao có thể thoát vớ đi chân trần trước mặt một tên nam tử, huống chi người này vẫn chỉ là một tên hạ nhân ti tiện.

Phó Phái Bạch có chút thiếu nhẫn nại, cũng lười ra vẻ cung kính vị này nhị tiểu thư được nuông chiều từ bé, nàng không kiên nhẫn nói: "Này cánh rừng có rất nhiều loại rắn độc, còn trì hoãn nữa, chân này của ngươi liền không cứu được, nếu trong vòng bốn canh giờ mà không thể trị xà độc trong cơ thể, mạng này của ngươi cũng không giữ được."

Lục Thanh Uyển bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt nửa sợ hãi nửa không tình nguyện, "Vậy ngươi trị xà độc liền chỉ được trị xà độc, tuyệt đối không được sờ loạn, nếu ta phát hiện ngươi nhân cơ hội này phi lễ ta, đợi sau khi trở về ta liền để cha chém đứt đôi tay này của ngươi, nghe rõ chưa?!"

Phó Phái Bạch ừ một tiếng có lệ, chờ Lục Thanh Uyển ngồi xuống, nàng chậm rãi cởi bỏ giày cùng vớ của đối phương, trên mắt cá chân thình lình lộ ra vết xà cắn, giờ phút này vết thương đã sớm sưng tây, làn da xung quanh cũng nổi lên xanh tím.

Bất chấp sự ngăn cản của Lục Thanh Uyển, nàng đẩy ống quần của đối phương lên, cẳng chân trắng tinh mảnh khảnh đã nổi đầy những vết đen tím.

Toàn bộ cẳng chân trái của Lục Thanh Uyển bại lộ trong tầm mắt Phó Phái Bạch, nàng xấu hổ hét ầm lên, "Ngươi làm gì?!", Một bên gào thét một bên muốn đẩy Phó Phái Bạch ra, lại bị Phó Phái Bạch một phen bắt lấy cổ chân.

"Đừng náo loạn, xà độc đã xâm nhập sâu vào trong chân ngươi rồi, nếu còn không xử lý liền thật sự không giữ được!"

Có lẽ là thần sắc Phó Phái Bạch quá mức nghiêm túc, Lục Thanh Uyển rốt cuộc cũng không giãy giụa nữa, nàng quay đầu đi chỗ khác, bên tai ửng đỏ.

Phó Phái Bạch thả ống quần Lục Thanh Uyển xuống, dùng tiểu đao giấu trên eo cắt xuống một đoạn dây leo mềm dẻo, cạo bỏ những chiếc lá xanh linh tinh trên mặt, so sánh với chân của Lục Thanh Uyển, "Ta tạm thời dùng dây leo trói chặt chân của ngươi, ngăn không cho độc rắn tiếp tục lan lên trên."

Lục Thanh Uyển không nói chuyện, xem như cam chịu.

Phó Phái Bạch giúp nàng quấn chân thật tốt, lại nói: "Được rồi, thử xem có thể đứng lên không."

Lục Thanh Uyển phát lực dưới chân, liền đau đến kêu thành tiếng, căn bản không cách nào đi nổi.

Phó Phái Bạch lo lắng sốt ruột nhìn hoàng hôn dần trở nên u ám, chỉ đành ngồi xổm xuống trước mặt Lục Thanh Uyển, "Lên đi, chúng ta phải nhanh chóng trở về."

Lục Thanh Uyển tất nhiên không muốn, cậy mạnh nói: "Ta có thể tự mình đi."

"Có thể cái gì, tình huống hiện tại như thế nào trong lòng ngươi không rõ sao? Còn muốn chơi tính tình đại tiểu thư tới khi nào? Thật sự không cần cái chân này nữa sao? Nếu ngươi cảm thấy ta chạm vào khiến thân thể ngươi ô uế, chờ trở về, ngươi muốn phạt cứ phạt, bây giờ ngoại trừ để ta cõng ngươi rời đi nơi này, ngươi còn biện pháp gì khác sao?"

Lục Thanh Uyển trợn tròn mắt, không thể tin trừng mắt nhìn Phó Phái Bạch, nàng lớn đến tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên có người hung dữ với nàng, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng người nọ đích xác nói có lý, trong lòng mắng Phó Phái Bạch một đốn, sau đó không tình nguyện bò lên người đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.