Vương Thùy Liễu e thẹn xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt Phạm Tuấn Kiệt.
"Mình xin lỗi."
Phạm Tuấn Kiệt bình tĩnh hỏi vặn lại.
"Tại sao em phải xin lỗi tôi?"
Trần Bảo Lục rối rắm bức xúc chốt nhanh.
"Lôi thôi lếch thếch, mày nhìn mày đi. Học hành không giỏi chỉ giỏi đánh đấm. Mày nghĩ học sinh chăm ngoan như cô ấy có thể thích cái loại giang hồ lưu manh như mày à?"
Vũ Phi Diệp nhíu mày khó chịu hất tóc ra sau lưng. Cô một tay chống hông một tay giữ càng xe, giọng ngang ngang không chút chênh phô.
"Thế anh có dám chắc với tôi là anh sẽ không đi tìm chỗ nào đó để làm vài lon bia không? Thay vì ngồi một mình thì thà rằng anh đi ăn với tôi, như vậy chẳng phải tốt hơn sao."
Phạm Tuấn Kiệt lạnh lùng lảng đi.
"Cô không sợ tôi sẽ đánh cô sao?"
Vũ Phi Diệp thở hắt ra, thản nhiên.
"Nếu anh muốn đánh tôi thì tôi đâu có cơ hội mở miệng."
Phạm Tuấn Kiệt cười nhạt có vẻ hiểu ý của Vũ Phi Diệp trong bụng bỗng có chút thoải mái.
"Dì tôi kinh doanh quán ăn cũng được tầm mười năm rồi."
Phạm Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế. Vũ Phi Diệp ngồi đối diện anh.
"Ờm, anh xem menu rồi gọi món đi. Cứ gọi món tùy thích."
Phạm Tuấn Kiệt khoan thai cầm menu lên lật lật dở dở.
"Cô có chắc là muốn mời tôi bữa này không?"
Vũ Phi Diệp phụng má, chau mày suy nghĩ, đắn đo vài giây, cô chân thành nói nhỏ.
"Thực ra quán ngày mai mới khai trương nhưng.." Vũ Phi Diệp ém giọng nhỏ lại, chỉ thầm thì đủ nghe. "Hôm nay tôi free cho anh đấy."
Vừa hay Phong Huyền đi ra.
"Cậu là bạn của Diệp Phi à, vậy thì để dì lên hết mấy món tủ của dì trên menu cho hai đứa thoải mái ăn uống."
Vũ Phi Diệp vỗ tay tươi cười khoái chí.
"Dì Huyền tuyệt nhất! Dì Huyền là số một!"
Phong Huyền mỉm cười thân thiện.
"Con bé này, chỉ giỏi nịnh nọt thôi."
Phong Huyền đi vào trong bếp làm đồ ăn, Vũ Phi Diệp cười nhạt.
"Ò, đó là dì của tôi. Anh đợi chút nha, lát nữa dì tôi sẽ mang đồ ăn lên."
Phạm Tuấn Kiệt đặt menu xuống bàn.
Vũ Phi Diệp lau đũa đặt xuống trước mặt Tử Tân. Tiếp theo cô nhấc bia lên, bật lon, đặt làm "cạch" một cái xuống mặt bàn. Vũ Phi Diệp khoáng đạt trầm giọng nói rõ.
"Anh cứ thoải mái ăn uống đi. Vui vẻ lên."
Một lúc sau, đồ ăn đã dọn hết lên bàn, Vũ Phi Diệp vui vẻ mời Phạm Tuấn Kiệt dùng bữa. Hai người vừa ăn vừa nói cho tới khi no bụng.
Phạm Tuấn Kiệt phà hơi xoa bụng thật đã, anh thở phào một hơi rất sảng khoái dường như đã quên hết muộn phiền.
"Không thể phủ nhận, mấy món này rất ngon. Cảm ơn cô đã mời tôi bữa này."
Vũ Phi Diệp vẫy tay khách sáo.
"Zào ôi, thấy ngon thì lần sau nhớ ghé quán tui ăn tiếp là được."
Phạm Tuấn Kiệt nhạt.
"Tất nhiên rồi!"
Một buổi tối vui vẻ, Vũ Phi Diệp tiễn Phạm Tuấn Kiệt ra tận đầu đường.
"Tiễn tôi tới đây được rồi, cô quay về đi."
Vũ Phi Diệp gật đầu.
"Vậy tôi tiễn anh đến đây thôi, đi đường cẩn thận."
Phạm Tuấn Kiệt mỉm cười thân thiện.
"Cảm ơn."
Phạm Tuấn Kiệt rảo bước đi về phía quán Mèo Rừng. Trời đêm sao sáng trăng tỏ. Ánh đèn đường sáng hơn thường ngày, Phạm Tuấn Kiệt thong dong hai tay đút túi quần rảo bước đi về phía trước. Trường Quang Du cuối đường A1, trường Đại Nam đầu đường Đại Nghĩa cách quán Mèo Rừng không xa. Phạm Tuấn Kiệt nghĩ đến đây thì thở dài một hơi, buồn rầu than thở trong dạ.
"Nghỉ trường Quang Du, về trường Đại Nam rồi. Không biết lão già nhà lại muốn lôi mình đi đâu, làm gì nữa đây. Chứ.."
Liếc mắt nhìn lướt về phía sau, hai tên vệ sĩ theo dõi anh trốn vội vào con ngõ nhỏ. Phạm Tuấn Kiệt chỉ biết thở dài mệt mỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]