Tiêu Lân đứng ngoài mái hiên thủy xá nhìn vào.
Tu Di quay lưng về phía chàng dõi mắt nhìn ra Thạch Hồ. Mặc dù chỉ nhìn từ phía sau lưng của Tu Di thôi, nhưng Tiêu Lân vẫn cảm thấy ngây ngất trước dáng vẻ mảnh mai thoát tục của nàng. Nếu nhan sắc của nàng khiến cho hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn thì vóc dáng của Tu Di là một vẻ đẹp hoàn mỹ mà chẳng một họa nhân nào có thể phóng họa lại được.
Tiêu Lân cảm nhận tim mình đập mạnh hơn bình thường. Chàng nghĩ thầm :
- Chính bản thân mình còn ngây ngất bởi nhan sắc siêu phàm thoát tục của Tu Di. Hỏi sao lão Khấu Đà Tử không bị chứ. Đã là mỹ nhân thì đã có sức quyến rũ nam nhân rồi, huống chi nàng còn là trang giai nhân tuyệt sắc hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn.
Tiêu Lân cứ đứng đó ngắm nhìn Tu Di từ sau lưng mà không nói gì. Những ý tưởng chàng sắp xếp trong đầu để nói với nàng giờ đây tan biến chẳng để lại gì trong đầu.
Ngạc Tu Di ôn nhu nói :
- Công tử đứng mãi bên ngoài như thế sao?
Tiêu Lân nhỏ nhẹ đáp lời nàng :
- Nếu cô nương là tại hạ tất hiểu vì sao tại hạ cứ muốn đứng mãi ngoài này.
Nói thì nói vậy, nhưng chân Tiêu Lân lại bước vào gian thủy xá. Một làn gió nhẹ từ Thạch Hồ thổi vào đem theo mùi xạ hương từ cơ thể nàng phả ra xông vào khứu giác Tiêu Lân.
Cảm nhận được mùi xạ hương này, Tiêu Lân phồng ngực hít thật sâu như muốn thu tóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-doat-kiep/29356/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.