Chương trước
Chương sau
Tuy Quảng Mục Thiên cản được thế công Thiên Huyền đạo nhân nhưng hắn cũng bị hụt mất một nhịp, bất giác phải lùi về sau ba bước. Vội nhìn xuống thì đã thấy hai bàn tay của mình bị hàn khí bao phủ trở nên trắng buốt, tỏa ra từng đợt khói màu xanh. Bất quá, Quảng Mục Thiên có ngoại công Kim Cang Bất Hoại thân hộ thể, chút hàn khí này không ăn nhằm gì. Nhưng điểm kỳ quái chính là trong lớp hàn khí này có một điểm màu đỏ sáng rực, đến khi Quảng Mục Thiên chú ý thì nó đã chui tọt vào trong cơ thể của hắn rồi.
Quảng Mục Thiên kinh sợ, vội âm thầm nội thị xem xét. Chỉ thấy ở vị trí đan điền của mình, một luồng dị chủng chân khí cực nóng không biết từ đâu xuất hiện, đang hội không ngừng thiêu đốt chân khí của hắn. Mỗi một tia khí công bị tiêu hao, luồng dị chủng chân khí này lại càng bành trướng hơn gấp bội. Nếu không nhanh chóng trục xuất ngay, chẳng mấy chốc toàn bộ khí công Quảng Mục Thiên cố gắng tu tập bao lâu nay sẽ bị luồng dị chủng chân khí này thôn phệ. Đến lúc đó, hắn chắc chắn sẽ bị "Chân Hỏa Phệ Tâm", chết đến không thể chết hơn.
Nói về Huyền Băng Ly Hỏa thần công của Thiên Huyền đạo nhân khác xa so với Băng Thiên Liệt Diễm chưởng của Triệu gia. Băng Thiên Liệt Diễm chưởng là sự kết hợp giữa ma pháp và khí công, lấy sự cường hoành của ma pháp kết hợp cùng biến ảo kỳ diệu của nội lực, tạo nên sức công phá mãnh liệt. Còn Huyền Băng Ly Hỏa công thì dùng dị chủng chân khí Ly Hỏa ám kình, không ngừng ám vào chân khí thôn phệ công lực của kẻ địch để lớn mạnh. Đối phương càng lợi hại, tia ám kình này lại càng kinh khủng hơn, cho đến khi toàn bộ cơ thể địch nhân bị chân hỏa thiêu cháy chết mới thôi. Tuy môn công phu này được mệnh danh là thần công, nhưng những tay hảo thủ trong giang hồ vẫn âm thầm gọi đó là ma công. Quảng Mục Thiên đụng phải một tia ám kình này, tuy rằng rất nhỏ. Nhưng Thiên Huyền đạo nhân phải mất tận hai mươi năm mới bồi dưỡng ra được, tất cả cũng chỉ vì ngày hôm nay.
Thiên Huyền Đạo Nhân sắc mặt trắng bệch, cố nhịn đau, hô lên:
"Các vị, ta đã gieo Ly Hỏa ám kình vào cơ thể hắn. Mau mau động thủ, đừng cho hắn vận công thanh trừ."
Lưu Đạo Nhân cười một cách dữ tợn, gầm lớn:
"Cửu Long, hôm nay bổn tọa liều mạng với ngươi."
Nói rồi chụm môi huýt lên một hồi sáo. Đám đệ tử Thiên Đạo Môn xung quanh nghe thấy ám lệnh của chưởng môn, thò tay vào trong túi lấy ra một nhúm quả cầu màu đỏ, không biết là vậy gì. Cả đám cùng hô hào lên vài tiếng làm hiệu rồi đồng loạt liệng về phía Quảng Mục Thiên. Một đám quả cầu bé tý này không có góc cạnh sắc nhọn, làm ám khí thì chẳng thể đả thương người.
Đông Lai thấy đám đệ tử kia cầm ra một đám tiểu cầu nhỏ, hai mắt trừng lên, đầy vẻ kinh hãi, miệng lắp bắp:
"Là Phong Hỏa Ma Đạn. Đại... đại nhân, mau chuồn thôi. Cái này ném ra sẽ phát nổ đấy!"
Lưu Đạo Nhân cười sang sảng, hét lên:
"Muốn chạy đâu có dễ như thế! Mau ném đi."
Lời lão vừa dứt, mười mấy tên đệ tử vung tay vứt một đám Phong Hỏa Ma Đạn về phía hai người. Khi đám Ma Đạn kia lăng không phóng tới, Quảng Mục Thiên liền hừ lạnh một tiếng, song chưởng giơ lên thủ thế, toan dùng chiêu lúc nãy đánh bật ám khí kia thêm một lần nữa. Nhưng Đông Lai đứng bên cạnh hoảng sợ, vội hô:
"Đại nhân không thể. Kình khí không quạt lui đám Phong Hỏa Ma Đạn này được đâu!"
Đông Lai mặc dầu nói rất nhanh, nhưng tốc độ bắn tới của Phong Hỏa Ma Đạn quá mau lẹ. Lúc này cho dù Quảng Mục Thiên có dùng chiêu cũ đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Đột nhiên, hắn quay phắt người lại thật nhanh, tả chưởng hóa thành trảo chụp ngay sau ót Đông Lai. Đông Lai vốn tâm thần đang hoảng loạn không kịp đề phòng. Bị Quảng Mục Thiên nắm ngay trúng yếu huyệt, chỉ kịp kêu "Ối" một tiếng, toàn thân liền rã rời không còn chút hơi sức. Trong lòng lão đầy vẻ kinh sợ lẫn hối hận, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Cửu Long muốn đưa ta ra làm tấm lá chắn hay sao? Đông Lai ta một đời tung hoành giang hồ, khoái ý ân cừu đủ cả. Nay... Nay được chết dưới tay Cửu Long cũng chẳng lấy làm hối tiếc. Chỉ có điều... Ài"
Nhưng không ngờ, Quảng Mục Thiên cười lớn, nói:
"Ta ở đây động thủ, ngươi đứng bên cạnh thật vướng chân vướng tay. Mau mau đi tìm lão Không Trí, kể cho lão rõ ràng chuyện ngày hôm nay."
Dứt lời liền gầm lên một tiếng, tay phải vận thần lực, lập tức ném Đông Lai về hướng cổng của Hư Thiên Thành.
Kể thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt mà thôi. Quảng Mục Thiên khi vận lực ném Đông Lai đi thì đồng thời gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này là hắn chủ đích, nén tới sáu thành công lực vào đó. Ngay cả những bậc cao thủ như Thiết Liên Đàm, Lưu Đạo Nhân, Thiên Huyền đạo nhân đều ù tai cả lên, đầu váng mắt hoa, phải cố gắng lắm mới vận công trấn tĩnh được lại. Nhưng cũng nhờ thế mà hành động Quảng Mục Thiên ném Đông Lai tẩu thoát đi không một ai có thể trông thấy được.
Chỉ thấy tiếp theo, một loạt tiếng nổ "Ầm Ầm" vang lên dữ dội, khiến toàn bộ Hư Thiên Thành, Hắc Vân Thành đều chao đảo, rung lắc như muốn sụp đổ. Tiếng nổ kia diễn ra một hồi lâu mới chấm dứt. Theo đó, một cột khói hình nấm màu đen bốc lên nghi ngút. Đám Phong Hỏa Ma Đạn này sức công phá thật mãnh liệt, cũng may là Lưu Đạo Nhân chỉ cho đám đệ tử tập trung ném vào một chỗ. Chứ nếu không không cẩn thận ném lệch ra thì những người xung quanh cũng phải chịu vạ lây bị nổ chết.
••••••
Tại cổng phía Nam của Hư Thiên Điện, một thân ảnh bước ra từ đống đổ nát của một tòa nhà, chính là Đông Lai bị Quảng Mục Thiên ném tới đây. Lúc này lão mới chật vật đứng dậy, cùng khi đó tiếng nổ kia vừa dứt. Hai mắt Đông Lai tỏa ra sát khí kinh người, hai nắm đấm siết chặt, gầm nhẹ trong cổ họng:
"Phong Hỏa Ma Đạn! Kim Bối Khắc, ta với ngươi đời này không đội trời chung!"
Phong Hỏa Ma Đạn này chính là của Hỏa Long Đại Ma Đạo Sư - Kim Bối Khắc. Nếu Quảng Mục Thiên nhớ ra thì đám châu này cũng tương tự như Phá Diệt Lôi Châu của Đan Tâm - Diệt Thế Lôi Đại Ma Đạo Sư từng cho Tiểu Lôi (Thiểm Điện Lôi) ăn qua. Mỗi Đại Ma Đạo Sư đều có thể chế tạo một loại khỏa châu như thế, dùng để phòng thân. Tuy sức công phá đều giống nhau, nhưng tính chất lại hoàn toàn khác biệt.
••••••
Khi khói đen vừa tản, một cái hố sâu hoắm hiện liên trước mắt ba người Lưu Đạo Nhân. Cái hố này sâu không thấy đáy, hiển nhiên do cú oanh tạc vừa rồi quá khủng bố. Thiên Huyền đạo nhân nhíu mày, hỏi:
"Hắn chết rồi sao?"
Lưu Đạo Nhân hừ một tiếng, nói:
"Phong Hỏa Ma Đạn của bổn tọa phải mất rất nhiều tiền bạc mới mua lại được. Uy lực cường hoành như thế thì hắn sống sao nổi! Hừ hừ, công lao diệt Cửu Long ngày hôm này về tay bổn tọa rồi. Các ngươi muốn húp cháo cũng chẳng được nữa đâu."
Thiết Liên Đàm đứng khoanh tay chỉ trầm mặc chứ không thèm đáp. Thiên Huyền đạo nhân khuôn mặt từ lâu đã trầm xuống, chợt lão vung tay chộp ngay một tên đệ tử đứng gần đó, nói:
"Ngươi xuống coi thử hắn sống hay đã chết! Nhớ là sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Dứt lời tay phải liền vận lực, quăng tên đệ tử kia xuống hố.
Tên đệ tử kia chỉ kịp kêu một tiếng "ahhh..." đầy hoảng sợ.
••••••
Cùng lúc đó, tại phủ võ lâm minh chủ. Một mảnh tan hoang, chỉ thấy chính giữa sân có hai thân ảnh đang quyện vào nhau thành một đoàn, xung quanh kình phong rít lên veo véo, hiển nhiên hai người này đang có một trận tử đấu thật hung hiểm. Nếu cố gắng nhìn kỹ hơn thì hai thân ảnh, một người trong đó chính là Minh Chủ Võ Lâm, Lâm Ngọc Quân. Người còn lại kia là Thống Lãnh Tà Phái Phi Hoằng.
Chỉ nghe Lâm Ngọc Quân vừa sử ra một đấm chính là tuyệt học bình sinh của y, Phá Thần Quyền. Miệng đồng thời hét lên đầy vẻ giận dữ, mắng:
"Phi Hoằng lão tặc! Ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi tựu muốn giết ta hay sao? Nếu ngươi cứ ép ta như thế, cũng đừng trách ta tuyệt tình không nể mặt."
Phi Hoằng cười lạnh, nghiêng người né chiêu rồi phản kích một chiêu thật hiểm độc, đoạn đáp:
"Ha ha ha... Bổn Thống Lãnh lại sợ quá cơ! Bất quá hôm nay tâm tình ta khá tốt nên sẽ không giết ngươi đâu. Nhưng sẽ có người khác thay ta làm chuyện đó."
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Lâm Ngọc Quân bất giác kinh sợ, không dám ham chiến vội thối lùi về sau, tâm thần hướng vụ nổ kia mà cảm ứng đến. Chợt lão giật bắn mình, thốt lên:
"Là Cửu Long ư!?"
Phi Hoằng cười ha hả, nói:
"Đúng thế đây! Chính phái tồn tại cũng do Cửu Long. Diệt cũng tại Cửu Long."
Lâm Ngọc Quân giờ này mà còn không nhận ra âm mưu của Phi Hoằng nữa thì cũng uổng với cái chức vị Minh Chủ Võ Lâm. Lão bất giác cười lớn, nói:
"Ngày xưa Cửa Long bị Chính Tà vây công, một ngàn người còn chẳng thấm vào đâu. Bây giờ chỉ có ba trăm, bốn trăm tên tép riu thì làm sao thắng cho nổi."
Phi Hoằng đáp:
"Bổn tọa cũng chẳng trông chờ vào ba tên phế vật kia làm gì. Hậu chiêu thực sự còn ở phía sau. Chỉ đáng tiếc ngươi không có cơ hội nhìn thấy được."
Lâm Ngọc Quân hỏi:
"Quả nhiên Thống Lãnh Tà Phái trí tuệ hơn người. Ngay cả đệ tử Chính Phái cũng mưu toan cho được. Thật khiến bổn tọa khâm phục không thôi. Bất quá ngươi dựa vào đâu mà dám khẳng định Cửu Long sẽ ra tay với bổn tọa?"
Phi Hoằng cười lạnh, đáp:
"Con người sinh ra đều có dục vọng. Đám Lưu Đạo Nhân, Thiết Liên Đàm kia... Bên ngoài đều tỏ vẻ thanh nhã, nhưng ai biết trong thâm tâm bọn họ nghĩ gì? Ta chỉ mở vài lời dụ dỗ, cho bọn hắn cái chức Minh Chủ làm thù lao. Bọn hắn liền đồng ý bán mạng cho ta rồi. Ha ha ha... Còn về chuyện Cửu Long ư? Ngươi biết hắn muốn lấy Huyền Vũ Phá Thiên Cung về làm gì không?"
Lâm Ngọc Quân trầm mặc suy nghĩ chút rồi nói:
"Ta có nghe được, lúc ở ngoài Hắc Vân Thành hắn có cứu một Tinh Linh Tộc khỏi tay võ sĩ. Sau đó cách vài hôm thì hắn tham dự Đại Hội Võ Lâm. Hẳn là muốn lấy cây thần cung kia về tặng người kia đi."
Phi Hoằng gật đầu, đáp:
"Chính thế, người mà hắn muốn tặng thần cung. Hiện đang nằm trong tay ta. Nếu ta dùng người kia uy hiếp hắn thì liệu sẽ như thế nào?"
Lâm Ngọc Quân không cho là đúng, nói:
"Ngươi nghĩ Quảng Mục Thiên sẽ vì một nữ nhân mới quen biết mà bán đi danh dự của chính hắn ư? Coi bộ Phi Hoằng ngươi quá xem trọng chuyện kia rồi đấy. Cẩn thận không kẻo lại lật thuyền trong mương."
Phi Hoằng ngẩng đầu cười ha hả, nói:
"Không không, ngươi nói sai rồi. Cơ bản lúc đầu ta cũng chẳng có ý định bắt cô ta uy hiếp gì đâu. Nhưng khi dùng thuật *sưu hồn tra hỏi thì mới phát hiện ra một bí mật động trời. Ta dám khẳng định với ngươi rằng, nếu ta lấy tính mệnh cô gái kia uy hiếp Cửu Long. Cho dù là bảo hắn ăn cứt hắn cũng phải mở miệng mà ăn."
(Sưu hồn ở đây không phải là sưu hồn thuật giống như trong tiên hiệp đâu nhé!)
Lâm Ngọc Quân thấy Phi Hoằng khẳng định tự tin như thế, trong lòng đã bắt đầu dao động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.