Nói tới Quảng Mục Thiên vừa chộp được khăn che mặt của Đạm Khinh Nhu. Không gian xung quanh lôi đài chợt tĩnh lặng.
Lúc đó, hiện lên trước mắt Quảng Mục Thiên chính là một khuôn mặt đầy đặn, thanh khiết như ánh dương mùa xuân, xinh đẹp vô cùng. Làn da trắng nõn như ngọc, có điều hai má hơi chút xanh xao, hẳn là vì lâu nay dùng khăn che mặt, không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Đôi môi chúm chím như hoa anh đào mới nở. Khi đó, tâm trạng Đạm Khinh Nhu dường như đang bối rối, miệng đào hơi hé, để lộ hàm răng trắng tinh mĩ, kết hợp với khuôn mặt, càng nhìn càng toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ tận xương.
Quảng Mục Thiên thơ thẩn mà nhìn, miệng bất giác lẩm bẩm một câu:
"Nhất điểm anh đào khởi giáng thần.
Lưỡng hàng toái ngọc phún dương xuân."
(*Câu này lấy trong bài Vịnh Điêu Thuyền. Tam Quốc Chí.
Nguyên văn:
- Nhất điểm anh đào khởi giáng thần.
Lưỡng hàng toái ngọc phún dương xuân.
Đinh hương thôn thổ hành cương kiếm.
Yêu trảm gian tà loạn quốc thần.
- Một đoá anh đào chúm chím môi.
Đôi hàm răng ngọc rạng xuân tươi.
Hương đưa đầu lưỡi tàn hơi kiếm.
Chém chết gian thần có lúc thôi.)
Đạm Khinh Nhu bị giật lấy khăn che mặt, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo, cứ thất thần mà đứng đó như trời trồng. Nguyên là, chiếc khăn che mặt đó đối với Đạm Khinh Nhu rất quan trọng, nó liên quan tới một lời thề có thể ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của chính nàng. Nay trong lúc mải hăng đấu mà bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-di-gioi/771442/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.