Quảng Mục Thiên thu hồi nội lực, cười lạnh nói:
"Hừ... Tư chưởng môn, không nghĩ lâu ngày mới gặp lại như vậy mà võ công của ngươi tăng tiến không ít ah."
"Ài... Võ công tăng tiếng nhưng đáng tiếc là không tìm được đối thủ ngang tầm."
Cảm nhận được khí xung quanh hắn giảm xuống, Tư Không Thiên mới thở phào một hơi, cười khổ nói:
"Thôi được rồi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện."
Lão nói rồi quay người bước đi, nhưng Quảng Mục Thiên vẫn không hề nhúc nhích. Chỉ thấy hắn nhíu mày nghi hoặc hỏi:
"Lão đầu... Hình như ta và ngươi có không ít thù hận đi... Hay là ngươi có vấn đề đầu óc rồi chăng?"
Tư Không Thiên lắc đầu, phẩy phẩy tay, chậm rãi nói:
"Thù hận sao!? Cái đó đừng nhắc đến nữa, cứ thế mà cho qua đi. Ta già rồi, không muốn cứ chém giết mãi như vậy."
"A... Bội phục, bội phục a... Không nghĩ Tư chưởng môn lại dễ dàng buông bỏ cừu hận như vậy! Thật là mở mang tầm mắt à nha!"
Tư Không Thiên râu tóc dựng ngược lên, hậm hực nói:
"Hừ, ngươi không phải châm chọc lão phu làm gì! Bằng thực lực của ngươi. Bọn ta muốn báo thù chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá. Chẳng lẽ cả ngày cứ phải nơm nớp lo sợ một tên sát tinh như ngươi bên ngoài. Huống hồ, ta không muốn con cháu đệ tử của mình phải gánh vác sai lầm của tổ tiên như vậy."
"Ha hả, thì ra đó mới là suy nghĩ thực sự của ngươi."
Quảng Mục Thiên cười lớn nói.
Tư Không Thiên thở dài một hơi:
"Ài... Nói đi thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-di-gioi/253197/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.