Nói đến lỗ đen đang điên cuồng hút tất cả mọi thứ nó đi qua. Tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi.
Quảng Mục Thiên nhíu mày, trong lòng ngàn câu muốn hỏi nhưng thời gian không cho phép hắn. Vô số võ sĩ chính tà đang bị hút vào bên trong. Nếu cứ để vậy thì lời hứa năm xưa của hắn không thể hoàn thành được! Nghĩ vậy hắn liền quay sang Lâm Ngọc Quân hét lớn:
"Còn không mau rút lui, để ta ngăn cản nó!"
Lâm Ngọc Quân như vừa tỉnh mộng, lập tức ra lệnh:
"Mọi người mau chạy đi!"
Bây giờ không cần lão ra lệnh, tất cả võ sĩ không phân biệt chính tà, mạnh ai nấy chạy dày xéo lên nhau, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Trong khi đó, Quảng Mục Thiên cầm Hàn Băng Ngọc kiếm huy động toàn bộ nội lực toàn thân lại chém ra một kiếm, lại một kiếm. Nhưng chẳng ăn thua, lỗ đen càng chịu bao nhiêu lực đạo, càng to ra bấy nhiêu. Lại nói, tất cả đòn thế hắn tấn công vào một lát sau đều phản chấn lại với cường lực còn lớn hơn gấp bội. Quảng Mục Thiên bị thương không hề nhẹ, toàn thân bị kiếm cương do chính mình chém ra cắt vô số đường, máu chảy không ngừng khiến toàn thân hắn biến thành màu đỏ vô cùng quỷ dị.
"Khốn nạn! Cái quái gì vậy!? Ta không trụ nổi nữa rồi."
Quảng Mục Thiên thầm chửi một câu rồi kiệt sức ngã xuống. Mặc dù đã có công lực siêu việt, vượt qua cả pháp tắc thiên địa, nhưng con người vẫn là con người, đối chọi với ông trời vẫn chỉ là con sâu cái kiến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-di-gioi/253180/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.