Tâm địa ác độc
Hôm sau trời vừa sáng, hoa Dạ Lan đã tàn, chỉ còn lại một bụi cành lá xanh biếc.
Dưới ánh nhìn mọi người, A Khương bà bà ch ảy nước mắt cho người nhổ tận gốc cây Dạ Lan, sau đó giội dầu cây trẩu châm một mồi lửa đốt sạch. Thái Chiêu như trút được gánh nặng, nghĩ thầm ít nhất sẽ không ai còn có thể tu luyện Tử Vi Tâm Kinh tà môn kia nữa.
Tống Úc Chi vội tìm Tống Tú Chi hỏi cho ra nhẽ, Thái Chiêu vội muốn biết an nguy của cha mẹ, Mộ Thanh Yến muốn thỉnh giáo Đại chưởng môn Dương Hạc Ảnh một vấn đề nhỏ liên quan đến hậu cần, cho nên họ đã tới cáo từ đám A Khương bà bà.
Lúc chuẩn bị lên đường, Mộ Thanh Yến bảo ba người Thái Chiêu đi trước, ba người mình theo sau. Đợi bọn Thái Chiêu đi khá xa, hắn móc tất cả vàng lá trong ngực, còn lệnh Thượng Quan Hạo Nam Du Quan Nguyệt moi hết vàng thỏi ngân phiếu trên người gom lại một chỗ rồi trịnh trọng đặt vào trong lòng A Khương bà bà, thái độ không có nửa phần khinh thường.
A Khương bà bà ôm một túi vàng bạc lớn, khuôn mặt già nua phủ kín rêu ẩm lộ một nụ cười mỉm kì lạ: “… Cậu đã nhìn ra.”
Mộ Thanh Yến nói: “Đêm qua bà bà lấy chăn đệm mới là từ lụa thô, cũng không phải có thể sản xuất trong khu Huyết Chiểu. Ta bèn nghĩ, khu Huyết Chiểu này chỉ là người bên ngoài không vào được, chứ cũng không phải người bên trong không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/3363100/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.