Di dân Huyết Chiểu
Trải qua một ngày trời, cùng là giữa chốn đồng không mông quạnh ngoài thành Quảng Thiên, cùng là dưới màn đêm sâu thẳm, hai người cùng hỏi câu y chang, không thể không nói nghiệt duyên quá sâu.
Thượng Quan Hạo Nam Du Quan Nguyệt cười lớn thả người lên, trong chốc lát giết liền mấy người cưỡi ngựa, lập tức máu tươi nhuốm hoang vu.
Kỵ sĩ dẫn đầu Tứ Kỳ Môn ghìm ngựa hô to: “Người đến là ai, xưng tên ra.”
Du Quan Nguyệt cười nói: “Tại hạ sáng mắt sáng lòng ngàn đầu ngàn tay thích ăn thịt hạc nhất Trương Tiêu Dao Trương Tam gia là vậy!” Rồi chỉ Thượng Quan Hạo Nam, “Cậu ta, Vương Tiểu Nhị.”
Thượng Quan Hạo Nam lườm anh ta một cái, trên tay không ngừng giết tới truy binh Tứ Kỳ Môn. Chỉ thấy hắn cầm trong tay một đôi đen Thiết Hổ trảo đen sì, ngang kéo nghiêng móc, giây lát lại giết ba, bốn người.
Kỵ sĩ dẫn đầu thấy tình thế không ổn, vội tổ chức đám hơn hai mươi người còn lại thành trận hình, tạo thành thế giằng co với Thượng Quan Hạo Nam Du Quan Nguyệt. Gã la lớn: “Hôm nay là chuyện nội bộ của Bắc Thần Lục phái chúng ta, không liên quan đến người khác phái bên ngoài!”
Gã chỉ vào ba người Thái Chiêu nói, “Ba tên này ở Quảng Thiên Môn làm nhiều việc ác, giết người vô số, Tứ Kỳ Môn chúng ta hợp sức cùng đuổi bắt, xin ba vị hảo hán chớ nhúng tay.”
Du Quan Nguyệt à một tiếng, “Ngươi cho là ta mù sao, hậu sinh đang hôn mê kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/3363098/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.