ết cục ngoài dự đoán Tố Xuyên hành
Vương Nguyên Kính một thân một mình trong phòng châm hương.
Bất kể tiếng mưa bên ngoài ồn ào ực nào, tay ông từ đầu đến cuối đều ổn định, động tác còn cẩn thận tỉ mỉ hơn cả thiếu nữ khuê các soi gương vẽ lông mày, tiếng hít thở dài nhẹ xa, tuyệt đối không thổi bay lên một tơ một hào phấn hương nào.
Đây là dạy dỗ cơ bản của con cháu vọng tộc.
Xếp xong một lò huân hương, Vương Nguyên Kính đứng dậy rót cho mình chén trà, trong ngoài khu ốc xá này đều không có kẻ hầu hạ.
Ông thích thanh tĩnh, từ nhỏ đã thích, về sau càng thích, thậm chí ông cũng quên mất mình là rất thích thanh tĩnh hay là thanh tĩnh đã mang tới thân phận và vinh quang.
Là con cháu đầy hứa hẹn của một đại gia tộc, có thể một mình có được một viện lạc yên tĩnh u nhã, đại biểu cho tán thành và coi trọng của gia tộc đối với ngài — ngay từ nhỏ, mỗi lần nhũ mẫu than phiền về hoàn cảnh chật chội sẽ khích lệ ông như vậy.
Do đó sau khi bái vào Thái Sơ Quán, chỉ cần tình hình cho phép, Vương Nguyên Kính kiểu gì cũng sẽ lựa cho mình một chỗ yên tĩnh nhất để ở.
Vì thế, Vũ Nguyên Anh thích náo nhiệt hay cười nhạo ông như một ông cụ non…
Vương Nguyên Kính chợt thấy trên tay đau nhói, cúi nhìn, thì ra chén trà đã nứt, trên bàn tay trắng noãn rịn ra một vệt máu.
Ông lượm từng mảnh sứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/3363078/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.