ồi ức Tố Xuyên hành
Vùng đất Tố Xuyên rộng lớn, hai bên bờ dài dằng dặc phân bố rất nhiều thung lũng sông khi sáng khi tối, vì lượng nước mưa đầy đủ nên có thảm thực vật rậm rạp, có cưỡi Kim Sí Đại Bàng từ trên nhìn xuống cũng chỉ thấy mảng lớn hoặc mảng nhỏ xanh rì, không phân biệt nổi đâu là núi đâu là thung lũng sông, càng không thể nào nhìn xuyên qua lớp thảm thực vật tầng tầng lớp lớp che phủ để thấy chỗ nào có người hay không có khói sinh hoạt của con người.
“Thật là một vùng đất để quy ẩn tuyệt diệu.” Thái Chiêu nhìn chung quanh tự lẩm bẩm.
Chị mập, cũng chính là cô dâu cả nhà họ Thạch, cười ha hả: “Nghe cha nói, cô của muội cũng đã tìm được tới đây đấy. Năm đó bản thân thúc phụ ‘lại’ bị trọng thương, cô của muội tìm thuốc cho ông ấy, men theo Hạm Đạm Linh Đang hoa mà tìm được nơi này.”
“Cái gì!” Thái Chiêu kinh dị, “Cô của em đã tìm tới, nhưng bà kể với em, bà không biết Thạch đại hiệp quy ẩn ở đâu mà!”
Cô dâu cả nhà họ Thạch nhún vai: “Ta cũng không biết, lúc ngẫu hứng ông già hay thích nói dông dài, bảo giờ đây nhà ta có những năm tháng yên ổn thế này, đều là mắc nợ người cô của em đã tìm tới đây.”
Thái Chiêu không nghĩ ra, chuyển đề tài: “Hoa Hạm Đạm Linh Đang? Là chuỗi màu tím kia ạ.”
“Đúng rồi. Nếu không nhờ hoa Linh Đang này, cả người chú vết thương cũ vết thương mới sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/3363075/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.