ậy sát tâm Tố Xuyên Hành.
Lần này hai bên bờ Tố Xuyên mưa dầm liên miên, mấy ngày qua oi bức khó chịu, đến hôm nay rốt cuộc mới tụ thành một trận mưa lớn.
Đêm tối như mực mài, từng ánh sét trắng xanh mơ hồ đánh lóe lên mặt hai phe.
Nước mưa chảy từ sống mũi cao vút của Mộ Thanh Yến, ý cười hưng phấn vương trong mắt hắn, “Chỉ cần bắt sống mấy tên, Chiêu Chiêu sẽ không cần ăn mứt hồng nữa.”
Thái Chiêu xoẹt rút Diễm Dương đao, nước mưa trút như suối theo cổ tay nàng uốn lượn trên mặt đao sắc vàng ánh đỏ. Khuôn mặt nhỏ nàng đóng băng: “Chớ nhắc hai chữ kia với tôi nữa!”
Thật ra lúc cô ăn mứt hồng khô ở thôn trang thứ năm, Mộ Thanh Yến đã dấy lên ý nghĩ dẫn cá mắc câu này, bởi trong quá trình tìm kiếm tại chỗ hai người phát hiện, nếu không thể gióng trống khua chiêng dời sông lấp biển, anh em nhà họ Thạch muốn trốn thật quá dễ.
Chưa nói món mứt hồng lúc xưa họ gửi tặng Thái Bình Thù chưa chắc là đặc sản nơi họ quy ẩn, mà có thể là mua ở thôn kế bên, cũng có khi mến mộ danh tiếng mà đi mua ở thôn trên xóm dưới rất xa.
Thêm nữa, xem như là chỗ của họ sản xuất đi, chưa hẳn Thái Chiêu có thể nếm ra chuẩn vị.
Mà nếu như thật sự Thái Chiêu nếm ra, nhưng anh em nhà họ Thạch có tâm trốn tránh, đại khái có thể lên núi nấp, hay trốn qua làng bên, giữa biển người mênh mông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/3363073/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.