Thích Vân Kha theo lệ đứng ra giảng hoà: “Tên Tư Mã An này tội ác tày trời, Cừu huynh đệ cũng là tấm lòng hiệp nghĩa. Chuyện cũng đã xong, mọi người vào điện thôi.”
Tống Thời Tuấn từ chối cho ý kiến, quyết định tạm thời nhịn xuống một hơi, chầm chậm lùi về.
Ai ngờ Cầu Nguyên Phong không chịu bỏ qua, ý cười khiêu khích: “Thích Tông chủ đã nói vậy, dĩ nhiên Thái Sơn quán không hai lời. Nhưng ta khuyên lần này Tống môn chủ sau khi trở về nên chỉnh đốn môn hộ cho tốt…”
Tống Thời Tuấn trầm mặt: “Ngươi đây là ý gì.”
Cầu Nguyên Phong: “Lần này Lôi Công trại cầu cứu, kẻ biết chuyện, là Quảng Thiên môn gia đại nghiệp đại bận bịu mà bỏ sót, còn không biết, còn tưởng tên Tư Mã An biếu đủ vàng bạc của cải, đám chú bác Quảng Thiên môn bị mua chuộc, nên mới giả câm vờ điếc đây.”
Lời có phần âm hiểm, cả đời Tống Thời Tuấn chưa từng nhận khi nhục lớn cỡ đó, chưa kịp nổi giận, trưởng tử Tống Mậu Chi của ông đã không thể kìm được, chửi ầm: “Họ Cừu ngươi thả rắm gì đó!” — được đà, lúc này chúng đệ tử Quảng Thiên môn vượt ra khỏi đám người, cả đám kích động chửi rủa.
Hôm nay đệ tử Thái Sơn quán đi đông thế này cũng không phải để trưng, thế là kéo cao giọng, ăn miếng trả miếng mắng theo.
Trong tích tắc, trước Mộ Vi cung cứ như ngoài phố chợ, ô ngôn uế ngữ cay nghiệt thô bỉ bay đầy trời, náo nhiệt túi bụi. May là hôm nay tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/2603360/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.