Khi Thường Ninh bảo muốn tự hành vận công chữa thương, Thái Chiêu chân thành hi vọng hắn sẽ bế quan, nghĩ không giống mấy chuyện xưa truyền kỳ đóng cửa dăm ba năm không ra thì chí ít cũng phải bảy bảy bốn mươi chín hoặc chín chín tám mươi mốt ngày.
Ai ngờ Thường đại công tử không đi đường thường, bế quan bế không chút quy luật nào.
Hôm đầu hắn trốn ở trong phòng vận công cho tới trưa, tới chiều liền tản bộ ra ngoài, đầu tiên là nhà thuốc sau là cung Song Liên hoa trì.
Hôm sau bế quan cả một ngày, ngay đêm hôm ấy đốt đèn lồng mò ra ngoại môn trả thù.
Ngày thứ ba hắn một mạch bế quan hai ngày rưỡi, ăn hết cơm trưa vẫn không thấy người.
“Tâm pháp Thường đại hiệp tự sáng tạo đến cùng là gì nhỉ, nào có chuyện bế quan nửa vời hai ngày rưỡi chứ.” Thái Chiêu chống nạnh đứng trong vườn ngửa mặt lên trời hỏi, “Cái tên này cũng thế, vừa xuất quan bỏ chạy đến bóng cũng không thấy, sau này có thả chó săn đuổi cũng không ra mà!” Mấy ngày nay chính cô cũng vội vàng luyện công, nào có thể mỗi giờ mỗi khắc ngồi xổm trước cửa Thường Ninh cho được.
Phỉ Thúy bước nhanh bẩm lại: “Đã tìm khắp nơi ạ, Thường công tử không có ở Thanh Tĩnh trai.”
“Các chị không ngó hắn kỹ tí sao ạ?” Thái Chiêu thở dài.
Phù Dung đầy tủi thân: “Thân pháp khinh công của công tử rất tốt, chợt loé trước mặt đã không thấy tăm hơi, bọn tôi còn cách nào đâu.”
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/2603350/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.