Thái Chiêu bị Thường Ninh lôi kéo trực tiếp chạy về hướng vách đá.
Cô nhịn không được hỏi: “Sao đi tới đó.” Có địch đột kích, hoặc là đến chỗ đám đông tụ tập giết chóc, hoặc là đi chỗ mấu chốt quan trọng bị quấy rối, cô không rõ đi Vạn thủy thiên sơn nhai làm gì.
Thường Ninh sải bước, tay áo bồng bềnh: “Chính cô cũng đã nói, Thanh Khuyết Tông vững như thành đồng. Hai trăm năm rồi, chưa ai từng tấn công Vạn thủy thiên sơn nhai được, xin hỏi đám ngoại địch này tới bằng cách nào?”
Thái Chiêu: “Hầy, ta muốn đi cứu người.”
Thường ninh vẻ lạnh nhạt: “Người chắc chắn phải chết một ít rồi, chúng ta sẽ mau biết rõ nguyên do, nếu không hậu hoạn vô tận.”
Thái Chiêu nghe hắn hời hợt nói ‘người chắc chắn phải chết một ít rồi’, không khỏi thầm sợ, không nhịn được lầm bầm, “Không thể xong việc rồi hãy tra sao.”
Thường Ninh chợt dừng bước, trừng mắt nhìn cô gái: “Ta thấy Mộ Vi cung trọng yếu hơn dẫu đã có Thích Tông chủ và một đám cao thủ còn có Tống Tam công tử dẫn đệ tử gấp rút tiếp viện, song để tránh cho người trong lòng của em Chiêu Chiêu thích đập phá xước da gió núi thổi nhiễm phong hàn mất ta nên đưa em Chiêu Chiêu mau chạy đến đó hen. Mỹ nhân cứu anh hùng, phút chốc thành giai thoại, dẫu sao sáu phái Bắc Thần thân như một nhà, gả họ Chu hay họ Tống cũng chẳng kém, quay đi đổi một cuộc hôn sự, đến chừng đó em Chiêu Chiêu tiện đạt sở nguyện…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/2603346/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.