Cuối cùng cũng phải từ biệt
Cả đám trong thạch thất nhìn nhau, ngoài kia gió tuyết không ngớt, chấn động con cự mãng đem lại không ngừng tới gần.
Chỉ Mộ Thanh Yến còn nhớ đến việc chính, hắn hỏi Thiên Tuyết Thâm: “Trong tay ngươi còn tiên dịch Tuyết lân long thú sót lại chứ?”
Thiên Tuyết Thâm áy náy: “Không, tiên dịch lúc cha và chú ta còn nhỏ thu thập vốn còn lại không nhiều, ta đặt hết trong cái bình ngọc vàng ánh đỏ kia rồi.”
Mộ Thanh Yến hỏi lại Thái Chiêu: “Cô đúng là đã giấu tiên dịch còn lại ở cạnh ngôi nhà tuyết?”
Thái Chiêu cười khổ: “Đúng vậy, trong bức tường băng ngay sau ngôi nhà tuyết.”
Mộ Thanh Yến: “Vậy khỏi nghĩ, coi như vách băng không bị động tĩnh con cự mãng đánh bể, giờ cũng bị nước suối nóng trôi sập.”
“Ngươi không cần đâm vào tim người ta đâu.” Thái Chiêu đầy đau lòng.
Tuyết Nữ thúc giục: “Các người đi nhanh lên đi, nơi này không thể ở nữa.”
Kinh thiên động địa náo loạn một trận, kết quả chỉ báo được đại thù Đào gia, Thiên Tuyết Thâm đầy áy náy trong lòng, cắn răng nói, “Thực sự không được, ta đi với các người. Bất kể bọn họ đem ta nạo hay là chặt, ta nhất định có sức chứng minh tên giả mạo kia!”
“Có sức chứng minh cái gì mà có sức chứng minh, trừ việc bị người mơ tưởng Hoá thân đại pháp của ngươi, còn giải quyết được gì!” Thái Chiêu tức giận.
Thần sắc Mộ Thanh Yến lạnh lùng, tiếp tục hỏi: “Tuyết cô nương, vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/2603295/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.