Trần Miểu Miểu gật đầu, Tiêu Sơ Y nói: “Nếu đã như vậy,Tiêu mỗ xin mời các vị ghé qua tiểu phủ một chuyến, đợi đến khi kết thúc hẵng rời đi, mọi người cùng nhau kết bằng hữu không phải chuyện tốt sao?”
Trần Miểu Miểu do dự không biết chuyện này là như thế nào, nhìn nụ cười của người này, nàng có chút sợ hãi, chính là cảm giác có điều gì đó ẩn giấu sau nụ cười kia. Nàng quay người qua hỏi Giang Hồ: “Sư phụ, bằng không chúng ta tùy tiện tìm một nơi nghỉ lại?”
Giang Hồ cúi đầu nhìn trấn an Trần Miểu Miểu, sau đó nói với Tiêu Sơ Y: “Làm phiền rồi.”
Tiêu Sơ Y lắc lắc tay, cười nói: “Mọi người đều là người trong giang hồ, là chuyện nên làm thôi.” Nói đoạn, liền nhìn lên ba tên nam nhân cao to hãy còn đứng đó, nói: “Nếu các vị đã không muốn rời đi, vậy thì Tiêu mỗ hãy còn một viện khác ở Tứ Lâm Nhai, các vị vào đó ở tạm vài ngày, có được hay không?”
Tên nam nhân bị thương do dự hồi lâu mới gật đầu, nói: “Vậy chúng tôi không làm phiền Tiêu Các chủ nữa, đi thôi.”
Mắt nhìn theo bóng lưng đương rời khỏi của ba nam nhân cao lớn, Trần Miểu Miểu hoài nghi hỏi: “Bọn chúng đã như thế, ngươi đường đường có thể danh chính ngôn thuận đuổi bọn chúng đi a?”
Tiêu Sơ Y nhíu mày nói: “Khuyên người phải có lòng khoan dung, bọn họ nói cho cùng cũng chưa làm ra chuyện gì tổn trời hại đất, cho bọn họ một con đường sống âu cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-cho-ta-ngam-nhin-mot-chut-nao/2532113/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.