Tất cả mọi người đềuđã rời đi, chỉ còn lại một mình nam tử thon gầy lẳng lặng đứng lại tạichỗ. Hắn vươn tay lên chỉnh lại búi tóc bẩn thủi mà tán loạn trên đầu, muốn đem tất cả dấu vết của tên nam nhân béo kia xóa cho bằng sạch.
” Đều đã rời đi rồi, vậy thì kế tiếp, do ta tự mình làm chủ”
.............
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đảo mắt một cái, Trần Miểu Miểu đã trởthành một vị cô nương mười bốn tuổi. Mặt tròn như chiếc mâm đồng, đôimắt trong veo mà to như quả hạnh nhân, môi nhỏ không điểm mà hồng,chân mày không tô mà nét, đường đường chính chính trở thành mỹ nhân của Bắc Thành, mạnh mẽ mà độc lập.
Đêm nay, là đại niên đêm ba mươi, đêm giao thừa, người người trong hoàng cung đều hưởng thụ lễ đoàn viên ở điện Ngọc Đức.
Theo lý mà nói, Trần Miểu Miểu không có tư cách được tham gia yến tiệchoàng cung lần này, thế nhưng Di Duyên đã lâu không gặp Giang Hồ, thật sự có chút nhớ mong, liền sai người đến phủ thỉnh Giang Hồ đến dự tiệc, dù sao hắn cũng là đệ tử thân truyền của Di Duyên, việc này hoàng đế không nói ra, người khác cũng đâu dám mở miệng dị nghị.
GiangHồ rời đi không được bao lâu, Di Duyên lại lần nữa sai người đến mờiTrần Miểu Miểu vào cung, Trần Thái Úy tất nhiên là vạn phần không muốn. Có người lại nói, yến tiệc lần này, hoàng thượng dường như đã cóquyết định về việc lập tân hoàng hậu, chỉ sợ chưa qua được mấy ngày,vị trí hoàng hâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-cho-ta-ngam-nhin-mot-chut-nao/2532086/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.