Sau khi trở lại Liễu gia,cuộc sống của Liễu Dục Hâm thập phần bận rộn, suốt ngày vùi đầu ở trướng phòng cùng thư phòng, không phải thẩm tra đối chiếu sổ sách thì chính là cùng các quản sự thảo luận, căn bản không có thời gian ở cùng Tuyệt Hồn. Vô duyên vô cớ được ở khách *** miễn phí, Tuyệt Hồn chính là có thể vui vẻ ở Liễu gia qua ngày.
「 Gia, tiểu thiếu gia mời ngươi cùng một chỗ dùng trà bánh cùng điểm tâm.」 Tiểu Anh dưới tàng cây kêu lên.
Đang thảnh thơi ngồi trên nhánh cây, Tuyệt Hồn miễn cưỡng liếc một cái rồi xoay người nhảy xuống, đứng ở trước mặt nàng.
「 Làm sao tìm được ta?」
「 tiểu thiếu gia nói gia nhất định sẽ đến nơi có thể quan sát người khác cũng không bị giám sát, còn bảo ngày hôm nay thời tiết rất thích hợp nghỉ trưa, tiểu thiếu gia liền bảo ta hướng đại thụ bên ngoài thư phòng tìm, còn chọn cành lá rậm rạp!」
Thì ra là thế.Ở ngày thứ mười bị tiểu quỷ kia nhìn thấu hành tung của mình, Tuyệt Hồn cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật.
Bao nhiêu ngày nhàn rỗi khiến y không có chuyện gì làm, có rất nhiều thời gian quan sát nhân sinh, đối với tính cách mọi người trên dưới Liễu gia, y nhiều ít có chút minh bạch.
Liễu lão gia trời sinh tính ôn hòa, đa cảm thiện lương, hắn luôn một mực đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, chỉ kém không có đem toàn bộ hạ nhân trở thành thân thích mà quan tâm, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không có người sợ hắn.
Chính thức duy trì kỷ cương Liễu gia chính là vị trưởng tử trước mắt đang tại triều làm quan, hắn ước chừng một năm mới về nhà một lần, đến cuối năm đại thanh toán, thưởng phạt phân minh, tuyệt không khoan hồng. Thứ tử từ nhỏ đã theo sư phụ ngao du tứ hải, tám tuổi bái sư, mười lăm tuổi rời nhà, hành tung bất định, tuy có ngẫu nhiên về thăm nhà nhưng lại được hạ nhân công nhận hắn tính tình tối thánh nhân,giống như Liễu lão gia, bởi vì trên khuôn mặt của hắn vĩnh viễn là tiếu dung ôn nhu, đối với người ngoài luôn khoan dung, lại nghiêm khắc kiềm chế bản thân mình. Còn lại đứa con thứ ba chính là tiểu quỷ Liễu Dục Hâm đang ở trong thư phòng, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận trên dưới mấy trăm cửa hàng Liễu gia rải rác cả nước, trong hai năm đem lợi nhuận gấp đôi ban đầu, dự tính tương lai vẫn là phát triển theo cấp số nhân. Đồng thời ngoài sáng thì dùng sinh ý mở rộng mạng lưới, trong tối lại nắm giữ đại tài phú làm hậu thuẫn cho đại ca của hắn tại triều, khôn khéo đến không nói nên lời!
Từng bước theo Tiểu Anh chậm rãi đi ở hành lang gấp khúc phức tạp, Tuyệt Hồn đại khái cũng biết đích đến của bọn họ lại là phòng nghị sự.
Mắt phải mang theo một chút trào phúng đảo qua những phó nhân thấy y đều lảng tránh, y thỏa mãn cong khóe miệng.
Đến ở Liễu gia ngày đầu tiên, y đã ra tay 「 giáo huấn 」 một chút kẻ trước kia mang Liễu Dục Hâm đến phố hoa, hai cái hạ nhân hại hắn gặp hiểm cảnh.
Vốn là y muốn giết bọn chúng, nhưng Liễu Dục Hâm lại vừa đấm vừa xoa ── hai mắt đẫm lệ cắn người ── cuối cùng, y chỉ có có thể bẻ gẫy vài cái xương của bọn chúng rồi đem đuổi đi.(vô ơn quá! Là ai giúp ngươi gặp Hâm nhi chứ)
Từ ngày đó, ngoại trừ Tiểu Anh, hạ nhân Liễu gia trừ phi tất yếu thì không ai dám tiếp cận y trong khoảng mười lăm bước.
Không đợi Tiểu Anh thông báo một tiếng, Tuyệt Hồn đã trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng nghị sự, không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của phần đông quản sự, trực tiếp dựa vào trên bệ cửa sổ,ngồi bên cạnh bàn Liễu Dục Hâm.
Liễu Dục Hâm mỉm cười, trượt khỏi ghế, cao hứng cầm đĩa điểm tâm có các màu trên bàn đưa cho Tuyệt Hồn.
Đến ăn một chút. Một cánh tay nhỏ vung lại vung, thấy y thờ ơ cặp mắt to kia liền cười có chút bất lực chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp mấp máy mấp máy.
Tiểu quỷ này nhất định là đang giả bộ đáng thương! Tuyệt Hồn khó chịu hừ lạnh, lại vẫn cầm một miếng bạch đường cao(bánh đường) ném vào miệng, lập tức cảm nhận được hương vị mềm mại mà không nị( béo, đồ ăn ngậy) làm y nhẹ hí mắt.
Ngô, là bạch đường cao của Trương gia Phượng Minh lâu…… Tiểu quỷ này khi nào thì biết rõ y thích ăn đồ ngọt?(đồ ngọt???) Tuyệt Hồn tức giận liếc Liễu Dục Hâm đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn y.
Cái này hẳn là di truyền từ GiangNamđệ nhất mỹ nhân Liễu phu nhân mảnh mai tinh tế, nhưng có tất yếu phải một mực dùng cả ánh mắt vô tội đến cực điểm nhìn y?!
Càng nghĩ càng mất hứng, Tuyệt Hồn ngượng ngùng đưa tay ra véo gò má mềm mại của Liễu Dục Hâm, đem hắn như đồ chơi mà chà xát nhu niết, một bên mọi người thấy mà đau lòng muốn chết nhưng cũng không dám mở miệng ──
Lúc trước có kẻ dám lên tiếng đã bị Tuyệt Hồn ném ra ngoài cửa sổ, tuy từ lầu hai quăng xuống cũng không chết người nhưng ở trên giường nằm vài ngày là không tránh khỏi. Bọn họ chính là còn lo cho tấm thân già này a.
Sẽ đau nhức a! Liễu Dục Hâm sau một hồi mặc kệ y bắt đầu giãy dụa.
「 sảo chết, tiểu quỷ!」 Tuyệt Hồn chọc chọc hắn.
Hắn lại trở thành nơi trút giận sao? Liễu Dục Hâm bất đắc dĩ xoa xoa mặt mình.
Đau quá, cảm giác được nhiệt hoả rõ ràng làm cho hắn biết được hai gò má mình nhất định là đang hồng thành một mảnh.
「 hừ!」 Tuyệt Hồn thấy không thú vị, không khách khí cầm hoa quế cao cùng bạch đường cao trên bàn hắn lên ăn.
Nhìn vị trí duy nhất trước án bị chiếm đi, Liễu Dục Hâm đành phải đem sổ quản sự đặt vào tay trái Tuyệt Hồn.
「 a?」 Tuyệt Hồn mất hứng nhíu mày nhưng không có đem vật dư ra trong tay ném đi.
Giúp ta cầm a! Liễu Dục Hâm lộ ra tiếu dung van cầu, thỏa mãn nhìn Tuyệt Hồn không cam lòng nhưng vẫn bắt tay vào làm.
Tuyệt Hồn mím môi, rầu rĩ nhìn Liễu Dục Hâm cúi đầu, thần sắc chuyên chú phê duyệt sổ sách lại thấy được đồng dạng gương mặt nhưng không đồng dạng ánh mắt tinh nhuệ, bình hắn lúc thường cùng với hắn hiện tại, đây mới là con người thật của hắn?!
Ánh mắt tiếp tục trượt đến cổ cùng xương quai xanh bị lộ ra, Tuyệt Hồn khó chịu phát hiện hắn thật sự rất gầy.
Tiểu quỷ này thể chất thế nào lại kém như vậy?! Mỗi ngày uống thuốc bổ còn gầy đi, chẳng lẽ là sự vụ nặng nề đem hắn áp suy sụp sao?!
Theo lý mà nói không nên như vậy đi, ngày ba bữa ăn đủ ngủ đủ, như thế nào lại…… A a?!
Y đang nghĩ cái gì? Y đây là đang…… Lo lắng cho tiểu quỷ?
Y…… Đang lo lắng cho…… Tiểu quỷ này……
Cho tới nay, một kẻ chỉ hiểu được căm hận như y…… lại lo lắng……?
Linh quang chợt lóe, Tuyệt Hồn đột ngột đứng dậy khiến Liễu Dục Hâm phải lộ vẻ sầu thảm mà liếc sổ con rơi trên mặt đất.
Làm sao vậy? Hắn cười khổ nhìn Tiểu Anh đem sổ con nhất nhất nhặt lên.
「 tiểu quỷ, ai chuẩn ngươi suốt ngày nhốt mình ở địa phương quỷ quái này tính sổ sách?」 Tuyệt Hồn vừa nâng vừa ôm lấy hắn, động tác thô lỗ làm cho tất cả mọi người phải hít vào một hơi.
Chú ý, đừng làm thiếu gia bảo bối của bọn họ bị gãy cổ a──
Ngược lại, Liễu Dục Hâm lại không quan tâm đến kẻ kia xách hắn như thế nào, còn có thể bất động như núi trả lời vấn đề của y.
Đại phu a! Đây không phải địa phương quỷ quái mà là ta phải dùng ngàn ngân vạn lượng tiền lợi nhuận mới có được chỗ tốt này, ngươi cũng biết ta yêu vàng bạc tiền tài thế nào đi.
Khuôn mặt dương dương đắc ý thiếu chút nữa đem Tuyệt Hồn tức điên.
Y đã nhận ra mình quan tâm tới tiểu quỷ này, thì sẽ tuyệt đối không cho phép hắn gặp phải bất cứ bất kỳ vấn đề gì.
Buồn cười chính là y lần đầu tiên để ý một người như vậy mà người đó lại một chút cũng không nhận thấy, còn muốn tiếp tục gẩy bàn tính.
「 tiểu quỷ, ngươi nên dạy cha ngươi quản trướng.」 y vừa nói vừa đem Liễu Dục Hâm vác lên vai, sau đó một cước đá văng cửa sổ.
「 thiếu gia?」 một đám quản sự đang chờ lệnh khẽ hô!
Y đem thiếu gia mang đi,vậy bọn họ làm sao bây giờ a?
「 ồn chết!」 một cái liếc mắt của Tuyệt Hồn đã khiến cho bọn họ phải im lặng.
Y trực tiếp đem người nhảy ra khỏi cửa sổ, lập tức để lại tiếng kêu thảm của mọi người.
Người này có thể nào lại như vậy, đối bọn họ hung dữ còn chưa nói, nhưng sao có thể đem thiếu gia đi tới đi lui?!
Thiếu gia thể nhược a, lăn qua lăn lại như vậy sao có thể sống được!
Trong khi các quản sự đau xót thê lương, thì Tiểu Anh chính là cho dù bận vẫn ung dung thu thập xong trà bánh trên bàn, chậm rãi rời đi.
Nàng đã quyết định gửi cho Đại thiếu gia một phong thư, sau đó trước khi Đại thiếu gia hạ chỉ thị, thảnh thơi xem cuộc vui.
Bởi vì ít nhất, Tuyệt Hồn cũng không đối với tam thiếu gia tối trọng yếu của nàng gây thương tổn mà ngược lại, rất giữ gìn, đã như vậy, nàng cũng không cần phải khẩn trương lo lắng làm gì.
Từ loại tính cách này có thể nhìn ra người được Liễu Dục Hâm dạy bảo bảy năm như nàng, cũng không phải nhân vật đơn giản gì.
Ít nhất, trên toàn bộ giang hồ kẻ dám đem phản ứng của Tuyệt Hồn ra mà đùa giỡn, cũng không có vài người.
*
Sau đó, lại qua một tháng ──
Hâm nhi thay đổi!
Liễu lão gia khổ sở cự tuyệt tiếp nhận sự thật này.
Tâm can bảo bối của hắn, hài tử tối nhã nhặn hướng nội, tối mảnh mai ôn nhu, tối nhỏ nhắn nhu nhược, bắt đầu trở nên sáng sủa hoạt bát, hoạt bát một cách tinh quái, hơn nữa hung hãn không ai bì nổi.
Trời ạ!
Hung hãn?!
Đây chính là đặc tính di truyền mà Liễu gia thiếu nhất! Hắn vốn là một mực tự thuyết phục bản thân đây không phải sự thật, nhưng sau khi tận mắt thấy Hâm nhi dùng móng vuốt lưu lại năm đạo vết máu trên cánh tay Tuyệt Hồn, hắn chỉ có thể đến trước bà vị tổ tiên mà khóc rống.
Không có đạo lý a! Hắn chắc chắn mình cùng với thê tử đã ân ái mấy chục năm, hai bên gia tộc đều là thư hương danh môn, vì cái gì Hâm nhi lại có khuynh hướng bạo lực?!
Giờ phút này, trình diễn trước mắt hắn chính là một hồi hung hãn tiết mục tựa như trong trí nhớ, mà Liễu Dục Hâm gần nhất liền phát thú, không tốn hơi thừa lời ── liền cắn Tuyệt Hồn, cùng lúc nhìn chằm chằm vào sổ sách, phê duyệt tính toán. Cầm lấy tay Tuyệt Hồn, ấn lên dấu răng chính mình đối với Liễu Dục Hâm cũng xem như một loại phương pháp giải tỏa áp lực khá tốt.
Mà phạm vi gặm cắn của hắn theo từ bàn tay đến cần cổ một chỗ cũng không chừa, cũng may tính nhẫn nại của Tuyệt Hồn hảo, có thể để cho hắn cắn chơi.
Bất quá có đôi khi bị cắn lâu sẽ đau nhức, sau đó chính là y sẽ ra tay trả thù.
Y trả thù rất đơn giản, chẳng qua chỉ là nhu niết hai gò má mềm mại của Liễu Dục Hâm, buộc hắn buông ra hàm răng cắn chặt.
Đau nhức! Tuyệt Hồn nhíu mày, tay phải xoa bóp gò má Liễu Dục Hâm, ý bảo hắn nhả ra.
Không để ý tới ngươi! Mặt trắng không còn chút máu hướng Tuyệt Hồn liếc tới, tiếp tục cắn lại vết cũ, không cắn ít nhất nửa khắc mới không cam tâm.
「 tiểu quỷ, ngươi muốn gì?!」 không đành lòng dùng nội lực phản chấn khiến hắn phải thổ huyết, hậu quả chính là bản thân đầy dấu răng?!
Tuyệt Hồn tức giận, sửa vê vi nhu(sửa nhu thành niết),đơn giản đem khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Dục Hâm nhu áp đến biến hình.
Chán ghét! Hắn không cam lòng nhả ra rồi lại tiếp tục chế tạo dấu răng mới.
Cái này nhìn thì như thân mật, nhưng loại giằng co hung hãn này lại khiến Liễu lão gia run như cầy sấy.
「 Hâm, Hâm nhi?!」 hắn cẩn thận gọi.
Nghe được Liễu lão gia nói, Tuyệt Hồn đưa tay nâng đầu Liễu Dục Hâm lên, buộc hắn nhìn về phía phụ thân đang đứng cạnh cửa, mà hắn như thế nào cũng không chịu nhả ra, kết cục chính là Tuyệt Hồn đành phải di động cánh tay theo.
Cha, làm sao vậy? Liễu Dục Hâm ra hiệu hỏi.
「 ta đã chiếu theo những gì ngươi nói để làm, nhưng mà như vậy thực không sao chứ?」 hắn nghĩ mà mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng.
Liễu Dục Hâm chớp mắt mấy cái, lộ ra tiếu dung, thỏa mản gật đầu.
Cám ơn cha, ta muốn chính là như vậy.
「 tiểu quỷ, các ngươi làm cái gì?」 Tuyệt Hồn hỏi.
Ta rải một tin tức.
「 tin tức gì?」 Gần một tháng huấn luyện, y đại khái có thể minh bạch những ý tứ trong thủ ngữ này.
Ta muốn đại thu mua vải vóc sáng màu bán không được.
Nghe hắn nói như vậy, Tuyệt Hồn khẽ nheo lại mắt.
Thu mua vải vóc sáng màu bán không được?!
「 ngươi đang ở đây chơi trò cân não?」 y nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Tựa hồ…… Có người sẽ gặp nạn?!
Liễu Dục Hâm thỏa mản cắn cắn y rồi mới tiếp tục giải thích.
Đây chính là biện pháp tốt để kiếm ngân lượng a! Liễu Dục Hâm cao hứng cười.
「 cho nên ngươi mới cố ý tung tin đồn để đánh lạc hướng?」 Tuyệt Hồn vô lực hỏi.
「 ngươi không sợ bị lỗ sao.」 Tuyệt Hồn nhắc nhở.
Nếu nói là vải vóc「 bán không được 」, vậy thì mua nhất định sẽ bị lỗ, cái này không giống việc tiểu quỷ sẽ làm.
Mới không! Đối với vấn đề tiền bạc, Liễu Dục Hâm luôn rất nghiêm túc, ‘ta đã phân tích qua, mấy năm nay ưa chuộng vải vóc diễm sắc, nữ quyến giới thượng lưu đã cảm thấy có chút nhàm chán. Ta chỉ cần đem những vải vóc này nhuộm lại một lần nữa rồi tung ra, phối hợp giới thiệu vào mùa xuân sang năm, đưa loại lụa sáng màu ra buôn bán, dân chúng vừa nhìn thấy quý tộc thay đổi thành vải sáng màu, bọn họ cũng sẽ học theo mà mua, ta vừa vặn dùng giá thấp mua được, bán ra giá cao, lợi nhuận cùng lợi nhuận đến không dứt, làm gì lại có đạo lý nào mà lỗ vốn?!’
Tiểu quỷ này thật không, giản, đơn!
Tuyệt Hồn sững sờ, sau đó nhịn không được cười.
「 có của ngươi, tiểu quỷ!」
Không hổ được xưng thiết toán bàn, làm việc luôn có lợi nhuận, Liễu gia dưới sự kinh doanh của hắn, chắc hẳn không bao lâu nữa có thể đạt tới cảnh giới phú khả địch quốc.
Liễu Dục Hâm bởi vì lời khen của y mà tung tăng như chim sẻ không thôi, tâm tình kích động, lại là cắn y vài phát.
「 ngươi không lo mà đem cái thói quen xấu này sửa lại?」 Tuyệt Hồn bất đắc dĩ.
Người khác thư giải áp lực là luyện thư pháp hoặc luyện võ, cũng chỉ có tiểu quỷ này dùng cách cắn người khác, hơn nữa còn là cắn y!
Không cần! Liễu Dục Hâm dùng ánh mắt vô tội trả lại y.
Tuyệt Hồn thật tốt, vô luận hắn cắn như thế nào, Tuyệt Hồn đều khắc chế nội lực tránh cho hắn bị thương.
「 cắn ta có thể vui như vậy?」 y không khỏi hoài nghi có hay không y mới là người không nhận thấy niềm vui trong đó.
Ừ. Liễu Dục Hâm gật đầu.
「 ngươi là con chó nhỏ a?」 thay đổi một tay cho hắn cắn, Tuyệt Hồn lật xem vết thương trên tay phải.
Thật đáng buồn a! Trên giang hồ đại chiến tiểu chiến trước kia ít bị thương, nhưng khi hết lần này tới lần khác ở đây bị tiểu quỷ dùng làm món đồ chơi để cắn……
Mặc dù da không bị rách, chính là để lại hàng loạt vết răng nông sâu không đồng nhất, nơi không bị gì sợ rằng chỉ có khuôn mặt.
「 tiểu quỷ, không được để lại nước miếng trên tay của ta.」
Ta không có! Liễu Dục Hâm kháng nghị, lưu lại một dấu răng cho y.
Cũng dám nói hắn chảy nước miếng, hắn rõ ràng đều đã hút sạch, không để cho nước miếng dính vào y……
「 ta quản ngươi!」 Tuyệt Hồn một chưởng đẩy hắn ra, nhìn như thô lỗ nhưng lực đạo lại được tiết chế vừa phải.
Y cũng không muốn Liễu Dục Hâm bị gãy cổ, lại nói tiểu quỷ này từ cổ đến xương quai xanh đường cong thật hài hòa, nhìn rất thuận mắt.
Thực quá phận! Bĩu môi, Liễu Dục Hâm cầm sổ sách đi về phía Liễu lão gia.
Cha, ta với ngươi thảo luận về vài thứ được không?
「 tốt, muốn hay không gọi Tiểu Anh chuẩn bị trà cùng điểm tâm?」
Ân, ta cũng đói bụng. Hắn gật đầu.
Tuyệt Hồn, cùng đi ăn đi! Hắn xoay người muốn kéo Tuyệt Hồn lại bị tránh được.
「 ta còn có việc.」 Tuyệt Hồn lãnh đạm.
Y đột nhiên dùng thái độ bất hòa khiến cho Liễu Dục Hâm ngẩn người.
Làm sao vậy?! Y không phải luôn luôn cùng hắn ăn trưa uống trà chiều?!
「 ta có việc, chút nữa sẽ đi tìm ngươi.」 sắc mặt không đổi khốc khốc nói, Tuyệt Hồn liền bỏ đi.
Tấm lưng thẳng tắp có lạnh lùng cùng cự tuyệt, cao ngạo như vô hình tỏa ra bốn phía, cảnh cáo tất cả ý muốn tới gần người của y mà có hành động thiếu suy nghĩ.
Liễu Dục Hâm theo dõi bóng lưng y, thẳng đến khi nó biến mất tại chỗ rẽ của hành lang gấp khúc, ánh mắt nghi hoặc quét về phía Liễu lão gia.
「 không phải ta!」 chú ý tới ánh mắt của đứa con, hắn vội vàng làm sạch (phiết thanh) quan hệ.
Ta đương nhiên biết không phải do cha, chỉ là muốn hỏi cha có biết hay không vì cái gì mà thôi! Liễu Dục Hâm buồn cười giải thích.
「 không biết, Hâm nhi, ngươi thật sự thích y?」 Liễu lão gia nhịn không được hỏi.
Từ bé Hâm nhi đứa nhỏ này đã có sở thích không giống với người bình thường, đại khái là do mất đi thính giác mà sống trong thế giới chỉ có yên tĩnh.
Tính cách Hâm nhi rất trầm lặng, nhưng hắn cũng rất dễ dàng đối với thứ lạ lẫm gì đó cảm thấy hứng thú, người bên ngoài cảm thấy đồ chơi không thú vị ngược lại lại có thể khiến cho hắn phi thường cao hứng, tất cả mọi người yêu mến vật gì, có đôi khi không thu hút được tầm mắt của hắn ……
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, dù thế nào đi nữa với tài phú trong nhà cũng đủ cấp đồ chơi kỳ lạ quý hiếm mà Hâm nhi thích cả đời, hắn cũng không muốn yêu cầu đứa nhỏ này phải làm cái gì.
Chính là, Tuyệt Hồn là nam nhân a!
Vô luận là hứng thú hay bị hấp dẫn thì y vẫn là nam nhân, tuy hắn đã cùng thê tử thương lượng qua, nếu như Hâm nhi thật sự yêu mến, vậy tuỳ hắn đi. Nhưng là một phụ thân, hắn vẫn hy vọng đứa con suy nghĩ thật kỹ càng, không cần bởi vì nhất thời hiếu kỳ mà sau này phải ăn năn.
Ta thích a! Liễu Dục Hâm không chần chờ gật đầu.
「 vì cái gì?」 hắn thở dài.
Bởi y đối với ta không có đồng tình.
「 dát?!」
Nhìn Liễu lão gia giật mình, Liễu Dục Hâm chỉ nhàn nhạt nở nụ cười.
Loại tâm tình này sẽ không ai minh bạch, tuy là người trong nhà đều đối với hắn rất tốt, nhưng hắn cuối cùng cũng chỉ có thể tìm thấy trong mắt bọn họ là đồng tình hoặc tiếc hận, loại ánh mắt này tựa hồ như muốn nói ‘hắn cần chiếu cố, cần bảo vệ, nhất định phải dựa vào người khác mới có thể sinh tồn’. Cho dù hắn đã tiếp nhận sinh ý Liễu gia, vậy mà ánh mắt của mọi người nhìn hắn thủy chung vẫn thế, hắn vĩnh viễn luôn kém một bậc…..
Nhưng Tuyệt Hồn không giống vậy, ngay từ lần đầu gặp mặt, đến khi biết rõ hắn nghe không được, thái độ của Tuyệt Hồn đều không thay đổi, tức giận chính là tức giận, muốn rống chính là rống; khinh khỉnh vẫn như cũ khinh khỉnh, cũng không bởi hắn mất đi thính giác mà có đãi ngộ đặc biệt gì, cho dù có dễ dàng tha thứ cũng là do hắn đang giả bộ vô tội, đối mặt với thái độ như vậy của Tuyệt Hồn, hắn lần đầu tiên có cảm giác mình là người bình thường.
Lần đầu tiên, cảm giác bản thân có thể đứng ở lập trường ngang hàng, cùng người khác câu thông……
Bên môi gợi lên tiếu dung, hắn lại bắt đầu định ra kế hoạch giữ người.
Tuyệt Hồn quý giá như vậy, sao có thể để cho y chuồn mất?!
*
Bên kia, Tuyệt Hồn sau khi một mình rời khỏi thư phòng trở về phòng, nơi y ở chính là khách phòng, vị trí trong Tuyết các.
Liễu gia trạch tổng thể chia làm bốn viện bốn các, theo thứ tự là Mai, Lan, Trúc, Cúc bốn viện, cùng với Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt bốn các.
Bởi vì Liễu Dục Hâm thích địa phương ít người, Liễu lão gia đặc biệt đem Tuyết các liệt vào khu vực chỉ có nhân sĩ đặc biệt mới có thể tiến vào. Bình thường liền ngay cả nô bộc cũng không được phép tùy tiện, y có thể ở lại trong này tám phần là do tiểu quỷ an bài.
Nằm ở trên giường, y gối lên cánh tay nhắm mắt trầm tư.
Vừa rồi đột nhiên trong đầu hiện lên cảm giác làm y bất an.
Nương theo tài phú mà đến, là sát khí khắp nơi.
Triều đình có Liễu Dục Lâm chống đỡ, mà với cách ra tay của tiểu quỷ trên thương trường hẳn cũng không đắc tội ai, nhưng mà võ lâm nhân sĩ như Liễu Dục Dương thì ai biết?!
Gần đây võ lâm đẫm máu khiến y có cảm giác Huyết Phách đã bắt đầu không từ thủ đoạn, vạn nhất Huyết Phách có ý muốn động đến Liễu gia, y…… có thể ngăn được sao?
Tâm phòng vệ, cảm giác lạnh lẽo từ lâu lại bao phủ trong lòng, tàn bạo che dấu trong nội tâm lại bắt đầu rục rịch muốn trỗi dậy.
Hồi tưởng lại mùi máu tươi làm lòng người phấn khích cùng ánh đao như ảnh, sinh tử trong nháy mắt tạo cảm giác kích thích cùng khoái cảm kích khởi đến từng sợi lông tơ.
Bởi vì mệnh huyền nhất tuyến (= mạng mỏng như tơ) mà hưng phấn tựa đang ở bờ vực của khoái cảm, bởi vì máu tươi tràn ngập mà tất cả giác quan phảng phất như được thỏa mãn, hưởng thụ mệt mỏi sau khi kịch liệt vận động rồi phát tiết …… Điên cuồng hay thị huyết đã không đủ để hình dung y. (so sánh cái kiểu j đây = =)
Đó là chấp nhất của y đối với 「 cường 」 , tại thời điểm sống sót sau khi binh khí giao nhau, chính là đại biểu y lại một lần nữa giành được thắng lợi, thắng sẽ được quyền lợi sinh tồn.
Thập đại ác nhân đã từng nói không ít, đại đa số y đều quên.
Chỉ có 「 vô mệnh」* Lang Sâm sau khi một đao chém chết những tên khất cái đã lợi dụng y từ nhỏ như chém con bọ kia, nói với y một câu, y cả đời cũng quên không được, thậm chí cả ngày lẫn đêm nhiều lần dưới đáy lòng thầm lặp lại câu nói kia, hơn mười năm cũng chỉ như một ngày chưa từng thay đổi.
「 trên đời này toàn bộ đều là địch nhân……」 trong đó kể cả tiểu quỷ thích khóc thích cười lại ưa giận dỗi, toàn bộ, đều là địch nhân.
「 kẻ yếu chỉ đáng bị cường giả dẫm nát dưới chân」 nhưng là tiểu quỷ yếu nhược cũng không sợ y, thậm chí còn thích cắn y, làm phiền y.
「muốn sinh tồn, thì phải vung đao đem toàn bộ trở ngại giết chết」, chỉ có tiểu quỷ là vì tức giận mà dùng chăn bông quấn lại, buồn bực một mình.
「 thắng làm vua thua làm giặc, không muốn làm sâu bọ thấp kém thì phải đứng ở trên đỉnh, cho dù phải giẫm phải bò lên thi thể để đi, hay là chém giết loại bỏ từng chướng ngại vật……」
Y vĩnh viễn nhớ rõ, lần đầu tiên đem đao cắm sâu trong bụng *** tiểu nhị chỉ biết mắt chó nhìn người thấp, nhìn chưởng quầy đã từng đem y trở thành bao cát mà đánh cho hả giận quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ, là như thế nào.
Đồng thời những tiếng hanh tiếu vô tình của Lang Sâm như tảng đá ném thẳng vào giữa hồ, làm dấy lên khát vọng mạnh mẽ vô hạn trong y.
Y thành dã thú, trở thành dã thú mà Lang Sâm nuôi dưỡng.
Có lẽ là bởi vì sự cường hãn của Lang Sâm làm cho y kính ngưỡng, có lẽ bởi vì hắn giúp y có cơ hội báo thù, cũng có lẽ chỉ là một ánh mắt vô tình của kẻ đó, lại là người duy nhất vươn tay kéo y ra khỏi kiếp sống hèn mọn thối nát.
Nhưng cái loại tín nhiệm nhụ mộ(tôn kính) của dã thú với chủ nhân được trả lại chính là sự đau đớn cùng màu đỏ tươi nhanh chóng khuyếch tán bên mắt trái, tất cả hóa thành một trò lừa đảo tối buồn cười.
Lang Sâm hủy đi một con mắt của y, lý do chỉ là muốn nhìn một chút xem y bị mù có thể sống sót thoát khỏi hàm mãnh thú trong rừng rậm hay không.
Nhìn tròng mắt rơi trên mặt đất, y đã nhận ra hai sự thật, một là y đã có bao nhiêu khờ dại, một cái khác chính là La Sát cũng ngu xuẩn như thế.
Vì ngăn cản Lang Sâm phế bỏ mắt phải của y, La Sát tận lực khiêu khích, hơn nữa kiên trì ngăn cản trước người y, kết quả chính là y có thể bảo trụ một con mắt, mà La Sát lại lần nữa đến trước quỷ môn quan đi dạo một vòng rồi mới miễn cưỡng bò về.
Từ đó trở đi, y càng thêm khát vọng, ham muốn trở nên mạnh mẽ, loại khát vọng này ngay cả sau khi đã chém chết Lang Sâm, ngược lại càng trở nên mãnh liệt. Y nôn nóng, khiến bản thân như người điên mà liều mạng bổ ngang dựng thẳng, chém giết vô số kẻ ngăn cản trước mặt mình, dùng máu tươi để bù đắp cho khuyết thiếu trong nội tâm……
Sau đó, một chuyện buồn cười xảy ra.
Y bị động tác của tiểu khất cái hấp dẫn, y nhớ tới tiểu quỷ, sau đó mạc danh kỳ diệu, tình cảnh đột nhiên thay đổi, y trở thành con mễ trùng chỉ biết ăn không ngồi rồi, lại dài thêm một tháng máu chảy trong người một cách vô ích……
Được rồi, y thừa nhận y yêu thích hương vị trên người tiểu quỷ còn hơn mùi máu tươi, mặc dù mùi máu tươi có thể khiến y an tâm cùng hưng phấn, nhưng khí tức trên thân tiểu quỷ lại chỉ có thể ngửi mà không thể ăn.
Y thích bị tiểu quỷ cắn còn hơn ở bên ngoài đấu đá chém giết mà bị đao kiếm chém, y thích ngồi trên giường hao tổn tâm lực thay tiểu quỷ điều tức, nhìn hắn thoải mái mà đi vào giấc ngủ còn hơn một mình nằm trên giường, ôm Khiếu Long đao thiển ngủ (ngủ không sâu),y thậm chí tự tìm khổ mà thích bị tiểu quỷ chọc cho sinh khí đến kinh mạch bạo liệt, còn hơn là không hài lòng lại vung đao giải quyết……
Vốn là cảm thấy thật thoải mái, rồi chợt giật mình khi nhận ra bản thân đang thay đổi, sau bắt đầu sợ hãi.
Y đang thay đổi, y chết tiệt bắt đầu suy yếu.
Y hiện tại bởi vì một biểu hiện thất vọng của tiểu quỷ mà từ bỏ chém chết kẻ đắc tội với chính mình── mặc dù y biết rõ buông tha như vậy thực không khôn ngoan.
Suy yếu?
Y?
Cái nhận thức này làm dấy lên trong y sợ hãi chưa từng có.
Y không muốn lại hèn mọn như trong quá khứ, không muốn bị đói đến nỗi phải nhặt rau quả dập nát ở chợ mà người bán hàng rong không cần vứt đi ăn cho đỡ đói, không nghĩ trong lúc băng thiên tuyết địa mà phát run núp ở thềm đá lạnh như băng của cái miếu đổ nát, không nghĩ thật vất vả xin được một ngụm cơm lại bị những kẻ khác cướp đi, không muốn bị kẻ khác coi như chó hoang mà tùy tiện đánh chửi ── có lẽ chó hoang đãi ngộ so với y còn tốt hơn, ít nhất chó hoang nhu thuận nằm trên thềm đá ở cửa ra vào của quán cơm có thể tìm được một khúc xương hoặc một chén cơm lãnh, mà y núp ở dưới mái hiên tránh mưa to, lại bị cầm gậy đuổi đánh……
Y, không thể biến yếu!
Tuyệt đối không!
Yết hầu xiết chặt, cơ thể đột nhiên kéo căng, Tuyệt Hồn vuốt chuôi Khiếu Long đao, chăm chú suy tư quên cả thời gian.
An nhàn là mở đầu của tử vong, an tâm là dạo đầu của sự suy yếu…… Y cần ra võ lâm chém giết, y cần người khác tập kích mình, y cần vô số máu tươi cùng thi thể, y cần…… Chết tiệt! Y cần hết thảy, bất cứ thứ gì có thể làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, lại tối không cần sự yên lặng khiến y trở nên biếng nhác này.
Có lẽ sẽ có một ngày, y bị người còn ‘cường’ hơn mình giết chết, thi thể như dĩ vãng, giống như những kẻ bị giết chết kia, vứt ở ven đường hay nơi hoang dã, nếu có thể tốt hơn thì dùng chiếu tùy tiện bao lại, mà xấu nhất bất quá cũng chỉ là bị chém đầu răn kẻ khác…… Nhưng y không cách nào chấp nhận có một ngày, khi y biến yếu, phải giương mắt nhìn kẻ hẳn phải bị bản thân dẫm nát dưới lòng bàn chân lại đắc ý nắm y trong tay, buộc y tận mắt chứng kiến chính mình suy yếu là điều tàn nhẫn nhất, sau đó mới giết chết y như giết một con sâu.
Bóng tối bởi vì thời gian chuyển giao, hắc ám bao phủ cả căn phòng.
Tuyệt Hồn trong góc phòng, nắm chặt binh khí, lẳng lặng vùi đầu vào không gian nhỏ hẹp giữa gối và cánh tay, chịu đựng nội tâm bị sự sợ hãi xâm chiếm.
Lúc này y còn chưa phát hiện, cái y sợ không phải tử vong, mà là sợ chính mình không có năng lực để bảo vệ cho Liễu Dục Hâm.
……
「 ngươi muốn sức mạnh?」 nam nhân mang theo nụ cười vô tình lại cuồng ngạo nhìn vết thương trên người tiểu nam hài hỏi.
Namhài rất nhỏ, nhưng nhiều năm đạo lí đối nhân xử thế cùng quan hệ sinh tử làm y đã trưởng thành từ sớm.
「 muốn.」 nam hài cắn răng trả lời.
「 có sức mạnh, ngươi sẽ làm cái gì?」 nam nhân bật cười như phát hiện ra trò chơi mới.
「 ta muốn đem bọn họ dẫm nát dưới chân, giống như bọn họ đã từng đối với ta.」 căm hận, là cảm xúc đầu tiên mà nam hài biết được.
「 ha ha, ta đây cho ngươi sức mạnh, cho ngươi dùng máu tươi cùng tử vong tô điểm cho cuộc sống không có gì thú vị này.」
Namnhân điên cuồng cười to cùng nam hài căm hận hết thảy, thân ảnh hai người một lớn một nhỏ bị ánh tà dương kéo thật dài trên mặt đất, chập chờn, chậm rãi rời khỏi thành Dương Châu.
Một năm kia, nam hài ba tuổi.
无命: không có cuộc sống
郎: lang
森:sâm