Theo dòng Hán Thủy xuôi về phía nam, Phong Diệc Kỳ ngắm cảnh sắc ven đường, cảm thấy có chút hoài niệm. 
Tựa hồ, rất lâu trước kia đã từng qua đây? 
Phải biết không thể nào đâu? Hắn không thể có cảm giác quen thuộc đối với nơi này mới đúng… Bọn họ vì truy lùng Tần bang mới xuôi nam! 
“Kỳ nhi, ngươi xem này.” 
Liễu Dục Dương đang đi phía trước dò đường để ý thấy hắn không thích hợp mới quay đầu gọi. 
“Có chuyện gì vậy?” Phong Diệc Kỳ vội vàng đi qua. 
“Nơi này là Lâm gia thôn, một trong những thôn trang hơn mười năm trước bị Thập đại ác nhân huyết tẩy, không thể tưởng được Tần bang sẽ lấy nơi này làm căn cứ.” Liễu Dục Dương thầm nghĩ. 
Lâm gia thôn? Là… Lâm gia thôn sao? Âm thanh vỡ tan trong đầu hắn. 
Phong Diệc Kỳ run rẩy xuống ngựa, đi đến trước tấm bia đá ngã nghiêng ngồi xổm xuống, thân thủ phủi đi rêu xanh cùng bụi bặm, nhưng vẫn không lau được hết vết máu trên đó. 
“Kỳ nhi?” 
Lần đầu tiên, nghe được tiếng gọi quan tâm của Liễu Dục Dương lại không đáp lại. 
Đây là thôn trang của hắn, gia viên của hắn… Hắn từng cùng ca ca tỷ tỷ chơi trốn tìm dưới gốc đa cổ thụ gần đấy. 
“Đúng.” Lâu đến mức hắn sắp quên rồi. Hắn nhẹ thán. 
Người trong Tần bang, liền dùng chính mạng mình mà tế bái thôn dân của hắn đi. 
Nắm chặt Bích Tuyền kiếm, hắn diện vô biểu tình tiêu sái bước qua cánh cửa gỗ cũ kĩ lâu rồi chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-chien-tinh-luc-la-sat/3156072/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.