Đối với Liễu Dục Dương mà nói, sự xuất hiện của Phong Diệc Kỳ làm cho cuộc sống bình thản của y có vô số bất ngờ – vô luận là kinh hỉ hay kinh hãi.
Nhưng y chắc chắn chưa từng nghĩ bản thân cũng sẽ có một ngày ngạc nhiên đến thế.
Tiếu dung ôn hòa đọng trên khóe môi, y trừng mắt nhìn phía đuôi thuyền vô ngữ vấn thượng thiên, Phong Diệc Kỳ cả người vắt ngang trên mạn thuyền, lúc này đang chật vật nôn hết mọi thứ kể cả toan thủy trong dạ dày ra.
Thiên, đứa nhỏ này lại say sóng!
“Kỳ nhi, đến uống nước.”
“Ân……”
Hắn một bên suy yếu tiếp nhận cái chén, một bên trong lòng chửi rủa cái kẻ biết rõ lên thuyền sẽ khó chịu lại không một câu nhắc nhở, Đoạn Phong.
Đáng giận, tiểu tử kia nhất định đã sớm biết, mới có thể khi nghe đến bọn họ muốn lên thuyền xuôi xuống phía nam thì lộ ra vẻ mặt tươi cười quái dị!
“Ngươi không phải nói kỹ năng bơi của bản thân rất được đi?” Vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của hắn, Liễu Dục Dương rất đau lòng.
Không thể không lo lắng đến vấn đề say sóng, thật sự là có người vỗ ngực cam đoan rất hài lòng với kỹ năng bơi của bản thân.
“Khả năng bơi của ta rất tốt a!” Công phu giết người dưới nước rất không sai so với trên bờ! Trong sóng nước điên cuồng hắn vẫn có thể tự thành thạo bơi lên bờ….. Chỉ là, trên thuyền không có nước, chỉ có ván gỗ qua lại lắc lư, lắc lư, lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-chien-tinh-luc-la-sat/3156060/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.