Cái chêm 
“Tiểu quỷ, nhớ kỹ, ngươi muốn sống sót, nhất định phải càng âm hiểm, càng xảo trá, cay độc hơn, lạnh lùng hơn kẻ khác. Những thứ này chúng ta sẽ dạy ngươi, ngươi phải nắm chặt nhược điểm của kẻ khác để lợi dụng tối đa, đạp trên thi thể, máu chảy thành sông mà sinh tồn.” 
Hắn đã đã quên lời nói này là của ác nhân nào, đã quên là câu nói cửa miệng của ai, cuối cùng chỉ nhớ rõ, kỹ xảo sinh tồn — 
Một số điều dùng chính đau đớn của bản thân mà học được, chí tử khó quên. 
Chính là, nếu như trên thế giới này thực sự có kẻ không cầu hồi báo, đưa ra mà không hề có ý xấu; Nếu như kẻ kia có thể đối xử thật tình với loại người như hắn, như vậy hắn sẽ tuyệt đối bảo vệ tốt y, cho đến tận cùng sinh mệnh. 
Đã từng, khi hắn liếm láp miệng vết thương trong bóng tối, một mình lập lời thề. 
Sau đó, khi lần đầu tiên Liễu Dục Dương ôm hắn, lời thề bắt đầu được thực hiện 
Cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ có ngày này a! 
Phong Diệc Kỳ đỏ mặt ngồi trên ghế trừng mắt nhìn đống chai lọ tốp năm tốp ba trên mặt bàn, chậm chạp không chịu có hành động tiếp theo. Đoạn Phong ở một bên đợi nửa ngày, rốt cục bất đắc dĩ đập bàn, thành công xóa sạch mơ màng trong đầu hắn. 
“Làm cái gì a?” Hắn thiếu chút nữa té xuống ghế. 
“Lại ngốc xuống nữa sư phụ ngươi tựu đi đời, vừa vặn có thể cùng thi cốt thảo luận tứ thư ngũ kinh!” Hai tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-chien-tinh-luc-la-sat/138616/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.