Nghe vậy, Phong Diệc Kỳ dùng bàn tay không dính máu hất mái tóc dài phủ xuống trán. 
“Các ngươi ngoại trừ cầm gia thế đi áp người khác còn có thể làm được gì? Hôm nay coi như là phương trượng Thiếu Lâm Tự đồng dạng vu oan cho sư phụ ta cũng phải nói xin lỗi!”  Không đếm xỉa đến ba kẻ khác bên cạnh đã rút kiếm, Phong Diệc Kỳ lạnh lùng nở nụ cười. 
Đồ ngốc không hiểu biết, loại thực lực này cũng dám ở trước mặt hắn khua môi múa mép? 
“Đáng giận!” 
“Nam Cung huynh, chúng ta báo thù cho Đoan Diễn!” 
“Cứ thử xem a!” 
Không chờ bọn họ thương lượng xong, Phong Diệc Kỳ trực tiếp ra tay. Thoáng cái, năm đạo thân ảnh đã quấn lấy nhau. 
Bạch Ngạn Hải vừa vội vừa tức, muốn ra tay cũng không biết nên giúp bên nào. Nếu có người nói sư phụ mình như vậy, hắn cũng sẽ tức giận, chỉ là không cần phải kiến huyết a? 
Tất! Thương Vũ ở bên cạnh sốt ruột kêu to, muốn hỗ trợ cũng không biết giúp như thế nào. 
Một con chim ưng như nó đương nhiên không hiểu được thực ra Phong Diệc Kỳ cũng không có nguy hiểm, nhưng lại rõ ràng, nó chỉ biết nhân số đối phương so với chủ nhân nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều…… 
Không có báo động trước, nó vỗ cánh bay lên, móng vuốt mạnh mẽ chụp vào một người trong đó — 
Thoáng chốc lông chim bay đầy trời, kẻ bị công kích rất tự nhiên trở tay đánh trả. 
Mặc dù Phong Diệc Kỳ khẩn cấp xuất thủ cứu giúp, cánh trái của Thương Vũ vẫn bị đánh trúng. Cánh tay kẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-chien-tinh-luc-la-sat/138612/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.