Bản thân là dược nhân, mười hai năm qua Phong Diệc Kì gần như không bị nhiễm phong hàn một lần nào, lần này chính là nếm đủ đau khổ. Hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh. 
“…. Sư phụ?” 
Vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy bóng lưng Liễu Dục Dương đang ngồi nghiền dược thảo. 
“Tỉnh? Ta đi lấy cháo cho ngươi ăn.” 
Nghe thấy âm thanh của hắn, Liễu Dục Dương lập tức đi đến cạnh giường dùng khăn mặt lau mồ hôi cho hắn. 
“Ngài đã về.” 
“Ngươi tại sao không chiếu cố tốt bản thân, sư phụ mới xuất môn một lần ngươi liền ngã bệnh, ngay cả nước cũng không uống.” 
Liễu Dục Dương vốn tâm tính tốt lần này thực sự có chút tức giận. 
“Ta…… Có ăn đi?!” Hắn nhớ rõ có ăn a! Phong Diệc Kì vô tội nói. 
“Thức ăn trên bàn đã để ít nhất ba ngày, ngươi xác định mình có ăn?” 
“Ta…… Không nhớ rõ.” Hắn chỉ nhớ bản thân một lòng tưởng niệm sư phụ trở về, cho nên cứ ngồi ở cửa sổ ngơ ngác nhìn ra đường mòn xuống núi. Đói bụng sẽ ăn, mệt mỏi thì nằm ngủ, chỉ là bất chi bất giác (ko có  kế hoạch sẵn mà bất thình lình bị động trong một thời gian, ít dùng) không còn cảm thấy đói hay mệt, chỉ là không ngừng nhìn thấy mặt trời lên mặt trăng xuống… 
“Ta bị bệnh?” 
Nghe câu hỏi vô tội của hắn, Liễu Dục Dương thực sự không biết nên khóc hay nên cười. 
“Ngươi đúng là bị bệnh, còn hôn mê hai ngày.” 
“Làm sao có thể?” 
“Đây là sự thật.” Y xoa nắn gò má tái nhợt của Phong Diệc Kì. 
“Ta là dược nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-chien-tinh-luc-la-sat/138609/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.