Chương trước
Chương sau
Đêm nay Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong bàn tới khuya, Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường nhỏ bằng gỗ sau tấm bình phong, ôm chăn ngủ say sưa.
Tuy ngủ muộn nhưng sáng hôm sau Thẩm Thiên Lăng vẫn theo thói quen mà dậy sớm, dụi dụi mắt vừa định ngồi dậy thì bên môi đã được hạ xuống một nụ hôn ấm áp.
“Còn sớm”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Ngủ chút nữa đi”
“Không ngủ”. Thẩm Thiên Lăng duỗi người. “Đại ca và Diệp cốc chủ đâu?”
“Diệp Cẩn còn đang ngủ, Thẩm Thiên Phong thì dậy sớm, chắc là đang sắc thuốc”. Tần Thiếu Vũ nắm đầu ngón tay của Thẩm Thiên Lăng hôn nhẹ. “Tối qua ngủ không yên, vừa đá chăn vừa lẩm bẩm, mơ thấy gì vậy?”
“Mơ thấy có rất nhiều chim báo tang, sau đó không tìm được ngươi”. Thẩm Thiên Lăng vùi đầu trước ngực Tần Thiếu Vũ. Thật ra còn mơ tới Iron Man và người khổng lồ xanh, nhưng cái này không thể kể!
“Sau này cũng sẽ không như thế”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Đừng nghĩ bậy”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng lười biếng cọ cọ, cảm thấy rất thoải mái.
“Hôm nay ngươi ở đây với Thiên Phong đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta muốn tìm Tiêu Triển và Ngâm Vô Sương”
“…Ừ”. Thẩm tiểu thụ hơi nhỏ nhen một chút.
Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu cắn lên mũi hắn.
Sao lẩm bẩm mà cũng đáng yêu đến thế!
“Đi đường cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng dặn dò. “Đi sớm về sớm”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhẹ nhàng cụng trán hắn. “Được”
Lỗ tai Thẩm Thiên Lăng hơi nóng lên. Thiếu hiệp ngươi có cần cười dịu dàng như vậy không… Thật là cực kì hồ ly tinh!
Sau khi ăn xong điểm tâm, Tần Thiếu Vũ đi tìm đám người Tiêu Triển. Thẩm Thiên Lăng đầu tiên là trò chuyện với Diệp Cẩn, sau đó thấy Diệp Cẩn hơi mệt mỏi nên đỡ hắn nằm xuống, ra sân tìm đại ca.
“Không nói chuyện nữa sao?”. Thẩm Thiên Phong đang sửa sang dược thảo phơi khô, phân loại mà cất theo lời dặn của Diệp Cẩn.
“Diệp cốc chủ khó chịu, nên ta để hắn nghỉ ngơi tiếp”. Thẩm Thiên Lăng nói.
Thẩm Thiên Phong cau mày. “Khó chịu ở đâu?”
“… Đau đầu!”. Thẩm tiểu thụ nghiêm túc nói. “Thân thể cũng đau, tim gan phèo phổi giống như bị kiến cắn, quả thật sống không bằng chết!”
Thẩm Thiên Phong hơi cứng ngắc, quay đầu lại không nói gì nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng phàn nàn. “Sao ngươi không khóc chạy vào?”. Chẳng cảm động tí nào!
“Ngươi nghĩ mọi người đều giống ngươi hay sao?”. Thẩm Thiên Phong nói. “Lần sau nếu còn kích động mà nhảy xuống vực theo người khác nữa, xem ta trừng trị ngươi thế nào?”
“Phi phi phi!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. “Chuyện này không cần có lần sau a!”. Miệng đại ca hắn thật là xui xẻo!
“Tần Thiếu Vũ có cái gì tốt?”. Thẩm Thiên Phong cốc đầu hắn. “Xứng đáng để ngươi bỏ qua cả tính mạng?”
“Muốn nghe lời nói thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc.
“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Thật ra lúc đó không nghĩ nhiều như vậy”. Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế ăn đậu nành. “Chờ ta phản ứng kịp thì đã bị hắn ôm lấy trên vách núi!”
Thẩm Thiên Phong: …
Có phải người của Thẩm gia không, sao lại ngốc như vậy.
“Không nói chuyện của ta nữa, nói ngươi đi”. Thẩm Thiên Lăng ném vỏ đậu nành sang một bên.
“Ta có gì hay đâu mà nói”. Thẩm Thiên Phong quyết đoán hướng về phòng.
“Ngươi có thích Diệp cốc chủ hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi, giọng cực kì lớn!
Thẩm Thiên Phong trước mắt tối sầm, quay đầu trừng hắn một cái.
Thẩm tiểu thụ hoàn toàn không sợ, trong mắt đầy ý tứ “Dù sao hiện tại Diệp cốc chủ đã bị ta đánh thức, tuỳ ngươi tự quyết định lựa chọn sĩ diện hay là đại tẩu”!
Thẩm Thiên Phong nói cũng không được, không nói cũng không được, lần đầu tiên trong đời nảy lên ý nghĩ muốn đột nhiên biến mất!
Thời điểm này đừng trầm mặc chứ! Hai người đều kiêu ngạo như vậy thì phải làm sao, Thẩm Thiên Lăng quả thật hận không thể nắm cổ áo đại ca hắn lắc lắc, chẳng lẽ không phải nên nắm lấy thời cơ mà tỏ tình sao?
“… Ta ra ngoài xem một chút”. Thẩm Thiên Phong cất bước chạy ra ngoài.
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng không nói nổi, ngươi đàn ông chút đi, thế mà trốn tránh hiện thực, thật cực kì thiếu nam tính!
Diệp Cẩn nằm nghiêng trên giường, nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, bàn tay siết chặt lấy chăn rốt cuộc buông ra.
Sau lưng hơi đổ mồ hôi, trong lòng cũng không biết là tâm trạng gì, viền mắt hình như nóng lên.
“Ngươi tỉnh rồi ư?”. Thẩm Thiên Lăng cẩn thận đẩy cửa ra.
Diệp Cẩn sửa sang lại tâm trạng, ngồi dậy cười cười với hắn.
“… Hồi nãy thật xin lỗi”. Thẩm Thiên Lăng hơi chột dạ, vốn định thúc đẩy, đáng tiếc lại đẩy không nổi.
Diệp Cẩn lắc đầu, xem như vừa nãy cái gì cũng không nghe được.
Giữa hai người đã phát sinh chuyện gì chứ… Thẩm Thiên Lăng cực kì muốn biết, nhưng không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn ngoài nhìn đại tẩu của hắn thả sức tưởng tượng bay cao bay xa hết một buổi chiều, cho đến buổi tối Tần Thiếu Vũ về mới yên tĩnh lại.
“Sao rồi?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Tiêu Triển y như bảo mẫu”. Tần Thiếu Vũ rót cho mình một chén trà.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Võ công Ngâm Lạc Tuyết chưa khôi phục, nhưng không còn lo đến tính mạng”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Ngâm Vô… Tuyết môn chủ thì sao?”. Thẩm Thiên Phong nói được phân nửa thì đúng lúc sửa lại.
Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn.
“Không có việc gì, còn bị Tiêu Triển dưỡng béo”. Lời Tần Thiếu Vũ đầy giật gân.
“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước.
Những lời này thật đáng sợ.
“Bọn họ lên kế hoạch, bảy ngày sau định đến Thiên Ổ Thuỷ trại tìm hiểu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta cũng đi chung”
“Lần đầu tiên do thám không cần đông người”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ngươi và Ngâm Vô Sương đều là cao thủ khinh công…”
“Khụ!”. Tần Thiếu Vũ ho khan.
“Cho nên cứ để Tiêu Triển đi đi”. Thẩm Thiên Phong rất biết lắng nghe.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại hiệp, lề thói của ngươi đâu rồi?
“Kéo dài vô ích, chúng ta phải nhanh chóng về Lâm Thuỷ trấn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Kéo dài nữa, ta sợ rằng những chưởng môn kia sẽ bị Phượng Cửu Dạ làm thịt”
Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.
Nếu có thể ở sơn thôn kia cả đời thì thật tốt.
Nhưng hiện thực và giấc mộng luôn khác biệt, cho nên vài ngày sau, đoàn người đã về Lâm Thuỷ trấn.
“Chíp!”. Cục Bông vốn đang lim dim trên nóc nhà, sau khi thấy thì lập tức tránh khỏi ám vệ mà xoè đôi cánh ngắn ngủn, dùng tư thế của một quả cầu vọt xuống.
Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, vội vươn tay đón được.
Cục Bông thoả mãn cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, đôi mắt đen tròn vo.
“Mau thả ta xuống!”. Diệp Cẩn thấy vậy ngạc nhiên, ra sức vỗ vào Thẩm Thiên Phong.
Thẩm đại thiếu sắc mặt không quá tốt, buông hắn ra khỏi lồng ngực.
Diệp Cẩn bước chân không vững tiến đến. “Đây là tiểu phượng hoàng ư?”
Cục Bông vô cùng cảnh giác nhìn Thẩm Thiên Lăng – đây là ai?
Thẩm Thiên Lăng nắm tay Diệp Cẩn cọ cọ lên đầu tiểu phượng hoàng hai cái. “Ngươi nhẹ một chút, nó rất thích như vậy, sẽ xem ngươi là bằng hữu”
Diệp Cẩn rập khuôn mà thử vuốt lông nó.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng lập tức thoải mái nhắm mắt lại, còn chủ động cuộn tròn, quả thật MOE không gì sánh được!
Diệp Cẩn bắt đầu khao khát có một con.
Thẩm Thiên Phong liếc nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Không có”. Tần cung chủ nhún vai. “Chỉ có một con này, ai muốn lấy đi Lăng nhi nhất định liều mạng với người đó”
Thẩm Thiên Phong: …
“Khách phòng đã chuẩn bị xong”. Hoa Đường và Chu viên ngoại tới nói. “Trời sắp sáng rồi, mọi người trước hết nghỉ ngơi cho tốt đi”
“Chip!”. Cục Bông nghe được giọng Hoa Đường, lập tức vui mừng nhào tới.
Tả hộ pháp nhanh chóng ra tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy nó.
“Chíp…”. Đánh lén thất bại, ánh mắt Cục Bông hơi thất vọng.
Còn tưởng rằng có thể cọ đến thứ mềm mềm!
Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà đồng loạt thở dài. Nếu tiểu Ngũ có thể lưu manh bằng một nửa Thiếu cung chủ thì cũng không đến mức tới giờ này vẫn chưa cưa cẩm được.
Không sai, con ruột của Thẩm công tử, nhất định phải là Thiếu cung chủ!
Mặc dù tạm thời gặp nạn, Ngâm Vô Sương vẫn mặc một thân áo lụa trắng, nhìn giống như đoá tuyết liên ở Thiên Sơn. Thẩm tiểu thụ cúi đầu nhìn bộ quần áo vải thô của mình, trong nháy mắt cảm thấy thua kém.
Cực kì khó chịu!
“Thấy ngươi không sao là tốt rồi”. Tiêu Triển nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Lúc trước nghe nói ngươi bị Phượng Cửu Dạ đánh rơi xuống vách núi, suýt chút nữa ta đi liều mạng với hắn”
“Ừ, ta mạng lớn”. Thẩm Thiên Lăng hơi xấu hổ, dù sao cũng ở trước mặt rất nhiều người.
“Chừng nào chúng ta lẻn vào Thiên Ổ Thuỷ trại?”. Ngâm Vô Sương hỏi.
“Đêm mai”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta và Nhị đương gia đi là được, ngươi ở đây cùng Thiên Phong bảo vệ mọi người, phòng ngừa Ma giáo phát hiện mà đánh lén”
“Khinh công của ta không bằng Ngâm môn chủ”. Tiêu Triển bình tĩnh nói. “Đương nhiên phải để cho hắn cùng Tần cung chủ đi Thiên Ổ Thuỷ trại”
Ngâm Vô Sương hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý kiến.
Ngươi hừ cái rắm! Nếu ta có võ công, chuyện này đánh chết cũng không tới lượt ngươi biết không! Thẩm Thiên Lăng yên lặng giơ ngón giữa.
“Lấy đại cục làm trọng, Thiếu Vũ và Ngâm môn chủ đi đi”. Bình thường trêu chọc đệ đệ thì trêu, nhưng khi gặp đại sự Thẩm Thiên Phong rất quả quyết. “Hiện tại mọi người về nghỉ ngơi trước, dưỡng sức cho ngày mai”
Quả nhiên là vậy… Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.
Đại ca thật đáng ghét!
Cho đến khi hai người về phòng rửa mặt, chui vào chăn, Thẩm Thiên Lăng vẫn còn nghiêm túc căn dặn. “Việc công việc tư phải rõ ràng!”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Nếu hắn quyến rũ ngươi thì sao?”. Thẩm tiểu thụ nheo mắt lại, phải phòng ngừa trước mới được!
“Một chưởng đánh bay”. Tần cung chủ giơ tay. “Bảo đảm đời này chỉ có mình Lăng nhi”
“… Hành động phải cẩn thận”. Đang nói lời yêu đương, Thẩm Thiên Lăng đột nhiên đổi đề tài.
“Đương nhiên, phu nhân còn chờ ta ở nhà mà”. Tần Thiếu Vũ cười nói. “Yên tâm đi, cũng không phải đi đánh nhau. Nếu làm kẻ trộm thì ta rất có kinh nghiệm”
Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Sao ngươi lại có loại kinh nghiệm kì quái này?”
“Cũng tại sư phụ ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trước khi hắn thoái ẩn giang hồ, không chỉ mê võ nghệ mà còn nghiện thuốc, cho nên thường xuyên bắt ta và sư huynh đến các môn phái khác trộm thuốc cho hắn”
Thẩm Thiên Lăng >_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.