Chương trước
Chương sau
“Hầy. . . . . .”

Trong khoang thuyền, bên trên bàn gỗ treo một cái lồng chim bằng sắt, bên trong có một con bồ câu trắng muốt cực kì xinh đẹp, mỏ đỏ mắt đen to tròn, đang nhìn một người trước mắt cũng đồng dạng hé ra môi hồng mắt to.

“Cúc cúc!” Bồ câu kêu lên một tiếng, người trước mắt cũng thở dài, đổi tay khác chống cằm.

Bên ngoài khoang thuyền, Hách Kim Phong nhỏ giọng hỏi Trọng Hoa, “Tiểu Đao đã như vậy từ buổi sáng rồi, muội ấy đang làm gì vậy?”

Trọng Hoa lắc đầu, “Ta chỉ biết thuyền đã đi hai ngày nay, nàng ta đều ỉu xìu như vậy.”

Quay ngược thời gian một chút, đầu tiên là nói về ba ngày trước.

Sự tình trái lại cũng không quá phức tạp. Thời điểm Tiểu Đao lén trốn đi thì bị Tiết Bắc Phàm vừa vặn tóm lại, chụp thuốc mê mang lên thuyền.

Mọi người tạm biệt Nữ vương cùng Hữu Hữu, chạy tới Nại Hà môn.

Lúc trước khi rời đi Hữu Hữu có chút không muốn, hẹn bọn họ sau khi mọi chuyện xong xuôi phải quay về Quỷ thành tụ họp, nàng sẽ hảo hảo chiêu đãi. Tiểu Đao vẫn ngủ ngon lành, vì vậy bị gạt lên thuyền.

Nại Hà môn ở vùng Giang Nam, cách Quỷ thành cực kỳ, cực kỳ xa, nghe nói phải đi thuyền ít nhất nửa tháng, may mắn Nữ vương giúp bọn họ chuẩn bị đầy đủ đồ vật, còn chuẩn bị cho bọn họ vài con bồ câu đưa tin. Mấy con bồ câu đưa tin này đều là Hữu Hữu nuôi, nếu mọi người có chuyện gì muốn nàng giúp, có thể cất thư vào ống trúc, thả bồ câu đưa tin về.

Hôm nay trời vừa sáng, Tiểu Đao cầm giấy bút tựa vào bên cạnh bàn, cùng con bồ câu trắng mắt to trừng mắt nhỏ.

Mấy ngày nay, tâm tình Tiểu Đao có vẻ rất không tốt, duy nhất chỉ cùng Hiểu Nguyệt nói vài câu, ngay cả đại ca nàng cũng bị giận chó đánh mèo. Hách Kim Phong nơm nớp lo sợ hỏi nàng sao lại thế này, nàng cũng chỉ là nhăn mặt nhăn mày đáp một câu, “Nương nói một chút cũng không sai, xú nam nhân không có kẻ nào tốt!”

Hách Kim Phong rụt cổ lại, thân là một “Xú nam nhân”, rất có tự giác không dám trêu chọc Tiểu Đao.

Lại nói tiếp, mấy ngày nay kì lạ trừ bỏ Tiểu Đao còn có Hiểu Nguyệt.

Trọng Hoa đối Hiểu Nguyệt càng ngày càng tốt hơn, con người không phải cỏ cây, Hiểu Nguyệt tự nhiên cũng nhận ra một chút, vì thế đối với Trọng Hoa còn có chút xa lánh, cả ngày buồn ở trong phòng, cùng Tiểu Đao than ngắn thở dài.

Rốt cục, Tiểu Đao cầm lấy bút trải giấy ra viết thư, soàn soạt viết xong, sau đó cuốn lại nhét vào một ống tre trên chân bồ câu, ôm lấy con bồ câu trắng mập mạp tới mũi thuyền. Tiểu Đao cẩn thận xác định phương hướng một hồi, hướng không trung ném đi. . . . . .

Bồ câu trắng tung cánh, càng bay càng cao, rất nhanh liền không thấy bóng dáng. Tiểu Đao nâng tay che ánh nắng, nhìn bầu trời phương xa.

“Ăn không?”

Lúc này, trước mắt xuất hiện một cái khay, bên trong có thịt gà, thoạt nhìn – hương – vị đều có.

Tiểu Đao nhìn nhìn, giơ tay xé một cái cánh gà nhét vào miệng, xoay mặt, liền thấy người cầm khay chính là Tiết Bắc Phàm, cánh gà đang ngậm ở miệng không nuốt xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

Tiết Bắc Phàm nhạc, “Thì ra là ăn trước hỏi sau. . . . . .”

Tiểu Đao ngậm cánh gà trợn tròn mắt.

“Nếm thử, hương vị không tồi đâu.” Tiết Bắc Phàm cũng cầm một miếng nhét vào miệng mình.

Tiểu Đao nhai nhai, cảm thấy được rất thơm, liền lấy thêm một miếng, Tiết Bắc Phàm cười hì hì nói, “Thịt bồ câu ăn cũng rất ngon nhỉ?”

“Phụt. . . . . .” Tiểu Đao một ngụm đem thịt phun ra hết, “Ngươi đem bồ câu đưa tin Hữu Hữu cho ăn luôn sao? Ngươi muốn chết!” Tiểu Đao muốn chạy tới xem mấy con bồ câu đưa tin trong lồng sắt, Tiết Bắc Phàm thân thủ túm trụ nàng, đem dĩa nhét vào tay nàng, “Chịu nói chuyện với ta rồi sao?”

Tiểu Đao liếc hắn.

“Ăn đi, là thịt gà.” Nói xong, Tiết Bắc Phàm ngồi xuống ngay tại chỗ, từ bên hông lấy ra một bình rượu nhỏ hướng Tiểu Đao quơ quơ, “Uống không?”

Tiểu Đao như trước không để ý tới hắn, bưng đĩa xoay người đi, bất quá làn váy bị Tiết Bắc Phàm bắt được.

Quay đầu lại, Tiểu Đao bất mãn nhìn hắn.

“Cùng ngồi một chút?” Tiết Bắc Phàm ngẩng mặt nhìn nàng, “Nàng còn đang giận ta?”

Tiểu Đao như trước không để ý tới hắn, bất quá cũng không rời đi, đứng ở nơi đó, tay bưng đĩa miệng gặm một cái chân gà.

Tiết Bắc Phàm cũng cầm lấy váy nàng không buông, hai người cứ như vậy ở trên thuyền giằng co.

“Là ta không đúng, nàng muốn ta nhận sai thế nào cũng được.” Tiết Bắc Phàm cầm lấy váy Tiểu Đao nói.

Trong đầu Tiểu Đao bỗng nhiên hiện lên lời nương nàng từng nói với nàng —— có vài người, vô ý phạm sai lầm, sau đó còn rất nghiêm túc xin lỗi, một lần lại một lần, thời điểm phạm sai lầm có vẻ so với ai khác cũng có vẻ vô tội hơn, thời điểm giải thích lại có vẻ so với ai khác cũng chân thành hơn. Không biết rằng, nếu hắn thật tâm hối cải, sẽ không tái phạm lần thứ hai. Có đôi khi, nói xin lỗi đã trở thành một loại thói quen, phạm sai lầm cũng sẽ trở thành một loại thói quen.

Con người chính là mâu thuẫn vậy đó, ngươi càng là yêu một người, càng không muốn bị hắn lừa gạt, đồng dạng, càng yêu một người, càng dễ dàng tha thứ cho sai lầm của hắn. Vì thế, yêu dẫn tới lừa gạt, lừa gạt dẫn tới giải thích, yêu dẫn tới tha thứ, tha thứ sẽ dung túng cho lừa gạt, cuối cùng, không biết đâu là yêu, là lừa gạt, hoặc là, kiểu tình yêu này, chính là một kiểu lừa gạt bản thân mà thôi.

Tiểu Đao đứng ở đó, cúi đầu nhìn Tiết Bắc Phàm, trong lòng nàng biết, đây không phải lần đầu tiên Tiết Bắc Phàm nhận sai, cũng tuyệt đối sẽ không phải là lần cuối cùng. Bản thân mình có muốn đem chuyện này coi là một loại thói quen hay không? Tiếp tục, hay là cứ thế chấm dứt. . . . . .

Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao chỉ đứng ở đó ngẩn người, cuối cùng đứng lên, đến bên cạnh nàng, dùng thanh âm chỉ có Tiểu Đao mới nghe được hỏi, “Không phải nàng cảm thấy ta rất xấu chứ?”

Tiểu Đao sửng sốt một chút, không nói chuyện, chỉ nghiêng người suy nghĩ nhìn hắn.

“Kỳ thật nàng một chút cũng không hiểu ta.”

Tiểu Đao bĩu môi, muốn nói kỳ thật nàng không phải người xấu sao?

“Kỳ thật ta so với nàng tưởng tượng, còn tệ hơn.”

Tiểu Đao trừng mắt nhìn, lườm Tiết Bắc Phàm, người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch, người này một khi hoàn toàn phá vỡ tất cả, ai cũng không có cách nào bắt hắn. . . . . .

Tiết Bắc Phàm nở nụ cười, “Ta cho tới bây giờ, chưa hề nhận được điều ta chân thật sự muốn.”

Tiểu Đao khẽ nhíu mày.

“Nói thật ta cũng không đặc biệt muốn điều gì.” Tiết Bắc Phàm thở dài, “Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ một chuyện, ta chưa từng tận lực làm chuyện gì.”

“Hiện tại trừ bỏ chuyện kia, còn thêm một người.” Tiết Bắc Phàm tay Tiểu Đao, “Ngẫu nhiên, nàng cũng tự mình phán đoán một lần xem sao.”

Tiểu Đao không hiểu, quay đầu lại nhìn hắn.

“Đừng dựa vào những gì nương nàng dạy mà đưa ra quyết định.” Tiết Bắc Phàm mỉm cười, “Nghe theo cảm giác của chính nàng một lần.”

Tiểu Đao cau mày, nàng chỉ mới vào giang hồ, những lời nương nàng nói đều rất đúng, muốn không bị minh đao ám thương, đương nhiên phải nghe lời nương nàng.

“Lời nương nàng nói đích thực đều rất đúng.” Tiết Bắc Phàm tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Tiểu Đao, “Nhưng có thời điểm đối với chuyện muốn làm, không hẳn sẽ nhận được kết quả mình mong muốn.”

Tiểu Đao bĩu môi, “Ngụy biện.”

Tiết Bắc Phàm thấy nàng mở miệng, nhẹ nhàng thở ra, lấy bả vai cọ cọ nàng, “Vui vẻ một chút đi?”

Tiểu Đao che bả vai, lườm hắn một cái, “Lưu manh!”

Tiết Bắc Phàm buông tay, ý bảo tùy nàng muốn nói thế nào cũng được.

Tiểu Đao phát hiện bản thân cũng không có biện pháp đối phó với tên Tiết Nhị này, lúc này đi cũng đi không xong, muốn chạy trốn chỉ có thể nói sau. Bây giờ so với làm bản thân mình ấm ức, không bằng tự an ủi bản thân mình một chút, dù sao người sai cũng không phải mình. Tiểu Đao cũng không phải người có thể giấu kín tâm tư không vui của mình, vì thế quyết định tiếp tục gặm chân gà hướng trù phòng đi ăn cơm.

Tiết Bắc Phàm thấy nàng đã đi xa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút —— Tiểu Đao là con bài tẩy đại ca hắn tạm thời tìm được, hay là quân cờ mà hắn ta trăm phương ngàn kế an bài? Bản thân hắn trước kia không phân biệt được, ngay từ đầu hắn thầm nghĩ tương kế tựu kế, nhưng hiện tại, nha đầu kia chiếm phân nửa trái tim của hắn, làm sao hạ thủ được. Nếu xáo trộn kế hoạch hoặc là cứ như vậy mà buông tha, lúc đó nếu trắng tay thì sẽ vạn kiếp bất phục. . . . . .

“A.” Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, chuyện phức tạp luôn tới một cách không ngờ, cái gọi là rơi vào thế khó xử phỏng chừng là nói bản thân hắn lúc này.

Đang phiền não, phía sau Trọng Hoa đi lên, vỗ nhẹ nhẹ hắn một cái.

Tiết Bắc Phàm thấy hắn cầm bình rượu, nhìn trời, “Lúc này ta cần thanh tỉnh, chỉ sợ rượu không giải quyết được vấn đề.”

“Vậy ngươi thanh tỉnh mình ngươi đi, ta cần mượn rượu tiêu sầu một chút.” Trọng Hoa ngồi xuống, bưng ly rượu, một ly lại một ly.

Tiết Bắc Phàm khó hiểu nhìn hắn, “Này, ngươi muốn làm gì?”

Trọng Hoa nhìn hắn, “Uống rượu!”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, “Ta đang rơi vào thế khó xử, còn ngươi không phải dũng cảm tiến tới là được rồi sao? Uống rượu làm cái gì?”

“Dũng cảm tiến tới?” Trọng Hoa vẻ mặt uể oải, “Có ích lợi gì chứ! Đằng sau vẫn còn một bức tường chống đỡ cứng như vậy!”

Tiết Bắc Phàm thật ra cũng biết, mấy ngày nay Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt tựa hồ có chút khác thường, nhíu mày, “Ngươi nói với Hiểu Nguyệt rồi?”

“Ừ. . . . . . đêm đó sau khi ta mượn rượu nói ta thích nàng, nàng bắt đầu xa lánh ta.” Trọng Hoa chống cằm, “Quả nhiên không thể nghe Hách Kim Phong, nói thẳng ra ngược lại phản hiệu quả!”

“Muốn nói sớm hay nói muộn là do ngươi.” Tiết Bắc Phàm vỗ vỗ hắn bả vai, “Sớm muộn gì cũng đều phải tiến thêm một bước.”

“Kỳ thật cho tới nay, đều là ta tự làm khó mình.” Trọng Hoa lại uống một ly rượu, “Chung quy không thể đoạt nữ nhân của huynh đệ, cho dù Tinh Hải đối với Hiểu Nguyệt không có hứng thú, đồng ý buông tay, nhưng tiếc rằng trong lòng Hiểu Nguyệt chỉ có một mình hắn.”

“Vậy ngươi muốn cân nhắc thay đổi một người khác hay không?” Tiết Bắc Phàm hỏi.

Trọng Hoa cau mày nhìn hắn, “Tốt, ta muốn cân nhắc Tiểu Đao.”

“Khụ khụ. . . . . .” Tiết Bắc Phàm sặc một ngụm rượu, “Ngươi cuối cùng cũng chỉ để ý nữ nhân của huynh đệ!”

Trọng Hoa dĩ nhiên là cười với hắn, vươn tay đoạt lại bình rượu bị Tiết Bắc Phàm lấy đi, đẩy hắn, “Ngươi lo chuyện của ngươi đi, đừng động ta, ta muốn say chết!”

“Ngươi đời này khi nào thì uống rượu say, còn say tới chết, uống đến sang năm ngươi cũng không say được.” Tiết Bắc Phàm đứng lên, “So với ở trong này mua say, không bằng tìm người giúp ngươi ra chủ ý.”

“Ra chủ ý?” Trọng Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, “Làm sao ra chủ ý? Bản thân ngươi còn khó bảo toàn, Hách Kim Phong trước sau chỉ biết đưa ra mấy chủ ý ngốc nghếch.”

“Ngươi bình thường rất thông minh mà?” Tiết Bắc Phàm thân thủ gõ gõ đầu hắn, “Hỏi Tiểu Đao ấy! Trên đời này, chỉ có Nhan Tiểu Đao mới có thể giúp ngươi đem Hiểu Nguyệt cướp về.”

Trọng Hoa trong lòng vừa động, nhưng lại do dự, “Nhưng mà. . . . . . Hiểu Nguyệt đã có người trong lòng, ta cưỡng cầu như vậy, có phải quá mức ích kỷ hay không?”

“Ha ha!” Tiết Bắc Phàm ngửa mặt lên trời cười một tiếng, tựa hồ là nghe được cái gì rất buồn cười.

“Cười cái gì?” Trọng Hoa khó hiểu.

“Cho nên ta sợ nhất người đọc sách như các ngươi.” Tiết Bắc Phàm chỉ ngực Trọng Hoa, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy trên đời này còn có người yêu nàng hơn ngươi sao?”

Trọng Hoa không nói lời nào.

“Ngươi đoạt nàng về là muốn hảo hảo yêu thương nàng, làm cho nàng hạnh phúc, cũng không phải cướp về làm trâu làm ngựa, ngươi sợ cái gì?” Tiết Bắc Phàm nhìn sóng lớn mãnh liệt trên mặt sông, “Nam nhân đoạt nữ nhân, thiên kinh địa nghĩa, nữ nhân tranh nam nhân, không có gì đáng trách.”

Trọng Hoa khẽ cười, “Nhưng nếu thực sự đoạt không được, làm sao bây giờ?”

Tiết Bắc Phàm tiếc nuối khoát tay chặn lại, “Vậy ngươi cứ sống cô độc quãng đời còn lại.”

“Ngươi sao cứ nói xui xẻo như vậy!” Trọng Hoa nâng cằm cảm khái, “Nếu ta không đoạt được, ngươi nên an ủi ta về sau còn có thể gặp mặt cũng tốt rồi mới đúng, ngươi nói như vậy thà bảo ta nhảy sông tự sát có phải tốt hơn hay không?”

(Tiểu Ngạn: không được thì hai anh tới với nhau là xong chuyện =))) )

“Không có khả năng đó.” Tiết Bắc Phàm ngồi xổm xuống vỗ vỗ hắn, “Ngươi với ta trong lòng đều biết rõ, không chiếm được, vĩnh viễn là tốt nhất.”

Trọng Hoa có chút đăm chiêu.

“Tinh Hải với chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, trong lòng hắn muốn cái gì, ngươi và ta có lẽ đều biết.” Tiết Bắc Phàm khẽ thở dài, “Hiểu Nguyệt đi theo hắn, chỉ có thể trở thành vật hi sinh, mãi mãi không có hạnh phúc.”

Trọng Hoa nhíu chặt hai hàng lông mày.

Tiết Bắc Phàm lầm bầm lầu bầu, “Trước tiên phải bảo vệ không để cho nàng bị thương tổn nữa.”

Hai người nói chuyện phiếm thật hăng say, cách đó không xa, Tiểu Đao nâng bát cơm, vừa ăn vừa nhìn tình hình bên này.

“Tiểu Đao.” Hiểu Nguyệt giúp Tiểu Đao gắp một miếng trứng vừa chiên xong, “Cái này ăn với cơm.”

“Ừ.” Tiểu Đao ăn một miếng gật đầu, vừa nhìn trộm Hiểu Nguyệt, chỉ thấy lúc nàng giúp mình gắp rau, thuận tiện còn liếc mắt nhìn Trọng Hoa xa xa một cái, cuối cùng do dự quay đầu lại tiếp tục làm chuyện khác, hiển nhiên trong lòng ngổn ngang tâm sự.

Tiểu Đao lấy khăn ra lau lau cái miệng đầy dầu, nhìn Trọng Hoa lại nhìn Hiểu Nguyệt, lắc đầu. Tiểu Đao quyết định, bản thân mình đang rối loạn thành một đoàn không giải được, không bằng trước giúp người khác một chút. Trọng Hoa không thích tranh chấp, thông minh ôn hòa, mấu chốt là đối với Hiểu Nguyệt một lòng si mê, cả quỷ cũng cảm thấy Hiểu Nguyệt đi theo hắn so với đi theo Thẩm Tinh Hải suốt ngày chỉ biết tính kế còn tốt hơn, huống chi còn có ác bà kia! Với lại Hiểu Nguyệt đối Trọng Hoa, tựa hồ cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác.

Tiểu Đao lại bày giấy bút ra, nhấc bút soàn soạt viết một phong thư. Cuộn thư lại nhét vào ống trúc trên chân bồ câu đưa tin, Tiểu Đao khóe miệng khẽ nhếch lên —— để bổn tiểu thư giúp các ngươi.

Trọng Hoa so với Thẩm Tinh Hải, cũng không thể tùy tiện nói ai tốt ai xấu, nói xong dù cho nghe rất tốt cũng vô dụng, làm được cho dù nhìn tốt cũng chỉ là mặt ngoài. Nương nàng nói không sai —— con người thì sao, tốt xấu gì cũng đều có lớp da che lấp, muốn biết được tâm can tì phế thận có đen hay không, phải lột da mới có thể thấy rõ ràng. Mà muốn lột da nam nhân, thì hãy cho bọn họ thứ họ muốn nhất, con người chỉ có thời điểm không từ thủ đoạn theo đuổi thứ gì đó, mới có thể lộ nguyên hình.

Tiểu Đao thả bồ câu bay đi, nhìn thấy nó biến mất không còn bóng dáng nơi trời xa —— Thẩm Tinh Hải cùng Trọng Hoa, lần này cho dù nàng đem bọn họ ra lột da cũng phải để Hiểu Nguyệt chọn một, đến tột cùng ai mới là người đáng giá để phó thác chung thân đại sự. Hiểu Nguyệt như vậy mới hết hy vọng, nếu để nàng nhận thức đúng, sẽ không thay lòng đổi dạ, có thể chịu khổ cũng có thể chấp nhận ủy khuất. Nhưng nữ tử như vậy có một đặc điểm, chính là không thể lãnh tâm. Một khi nản lòng thoái chí, nàng sẽ dứt khoát kiên quyết rời khỏi, không sợ trắng tay. Nữ nhân không sợ trắng tay, mới đáng sợ nhất, một khi buông tay, đời này, không bao giờ quay đầu lại.

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.