Phương Sách cũng phải kinh hãi thầm vì chàng thấy hai thầy trò mình cùng mặc áo màu đen và trước mặt mình, chỗ mép vách núi lại là những tảng đá lởm chởm che chở nên mấy trăm võ lâm quần hào đứng ở hai bên bờ sông mà không ai trông thấy thầy trò mình ẩn núp ở đây cả. Trái lại Tử Vong thuyền chủ đang bị các kẻ địch bao vây như thế và trong lúc ánh sáng trời lờ mờ mà y vẫn trông thấy rõ thầy trò mình ở chỗ cách y chừng bốn năm chục trượng như vậy, đủ thấy đôi mắt của y sắc bén như thế nào ? Tất cả quần hào có mặt tại đó không một người nào có đôi mắt sáng như y hết.
Lúc ấy võ lâm tam lão mới phát hiện trên lưng chừng núi có người thật, liền đồng thanh nói:
- Xin mời cao nhân di giá xuống đây cho chúng tôi được tiếp kiến.
Huyền Cốc Dị Tú nghe nói dậm chân một cái, thở dài một tiếng, mới lắc đầu nói:
- Khốn nạn thật ! Khốn nạn thật ! Tử Vong thuyền chủ mượn tên tuổi của ta để hoàn thành công việc của y.
Phương Sách không hiểu sư phụ nói như thế có dụng ý gì, đang định lên tiếng hỏi thì đã nghe thấy một tiếng kêu "bùng", như tiếng sấm động giữa lòng sông, nước bắn tung tóe. Mọi người thấy hai cái bóng người vừa chập vào nhau một cái, lại có một tiếng kêu "hự". Tử Vong thuyền chủ đã nhanh như điện chớp cắp Thất Sát Đoàn chủ vào nách mà lặn xuống dưới đáy sông luôn.
Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-an-cuu-ky/2211719/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.