Phương Sách chạy thẳng về phía sông Dương Tử, quái nhân áo bào lam lấy làm tức giận khôn tả, vì thấy Phương Sách đã không nhìn nhận mình làm cha, nên y cố hết sức đuổi theo giơ chưởng tấn công luôn.
Phương Sách cảm thấy đằng sau ót có luồng gió lạnh lấn át tới, chàng vội giở thế "Xuân Yến Xuyên Liêm" (Chim én múa xuân xuyên qua tấm mành),hất tay phải về phía sau một cái rồi vội nhảy chéo sang bên trái ba thước, thừa thế quay người lại dùng hữu chưởng tấn công quái nhân tức thì.
Quái nhân ra tay rất nhanh, không ngờ Phương Sách lại tránh né nhanh hơn, và đồng thời y đã cảm thấy chưởng phong của Phương Sách nhắm sau lưng mình tấn công tới. Y vội tránh sang bên bước nữa, thì bỗng có tiếng thét rất thanh thót và một điểm sao bạc kêu "veo veo", nhanh như điện chớp bắn tới, Giang Tĩnh Thục dùng phi tiêu để giải vây cho Phương Sách.
Quái nhân thuận thế nằm phục xuống đất và đạp mạnh một cái, người bắn đi ra xa hơn trượng. Đó là môn "Thanh Đình Hý Thủy"(chuồn chuồn đùa trên mặt nước) tuyệt đỉnh khinh công của y. Y đã thoát ra khỏi chỗ nguy hiểm rồi, hai tay chống mạnh xuống đất một cái, người xoay một vòng đã đứng ngay dậy được.
Ngờ đâu Tĩnh Thục đã múa cây thương bạch xông lại tấn công tức thì.
Quái nhân quát lớn một tiếng, giơ chưởng lên nhằm đầu Tĩnh Thục bổ xuống.
Tĩnh Thục đưa chéo cây thương sang bên, giơ bàn tay ngọc lên chống đỡ. Nàng có ngờ đâu chưởng lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-an-cuu-ky/2211708/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.