Giang Tuần làm sao bắt kịp mạch não của gia hỏa này, đành ra vẻ trấn định mặc hắn lôi kéo.
... Bị phát hiện là con mèo kia? Bị phát hiện không phải nguyên chủ? Hay ngã ngựa rồi?
Đủ loại suy đoán đảo quanh trong đầu Giang Tuần, y sống chết không thông chính mình chỗ nào bại lộ để Ngọc Mạc tóm được manh mối.
A Mục khóc lóc kể lễ: "Hắn túm ta kìa QAQ."
Giang Tuần bày vẻ mặt nhân sinh vô khả luyến: "... Hắn cũng túm tay ta."
Một người một hệ thống lo sợ bất an, mãi đến khi Ngọc Mạc buông tay, Giang Tuần vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Ngọc Mạc giữ lấy Cung Dị đầy mặt lệ rơi, chẳng nói chẳng rằng mà thối lui. Loạn Tuyết lo lắng nhìn Cung Dị, xong ngoan ngoãn trở lại cạnh Giang Tuần, thay y phủi sạch bụi đất dính trên quần áo.
Cung Dị sắc mặt trắng xanh dán mắt vào Minh Lư đang không ngừng hộc máu, vừa lùi được vài bước đã thấy Minh Lư giãy giụa kịch liệt, huyết tinh phun ra đều biến thành màu đen, trông thật dọa người. Thân mình gã co lại một đoàn, hấp hối như cá chép mắc cạn, gian nan giương môi kêu "a a".
Thanh quản tan rã, gã căn bản chẳng phát ra âm thanh, chỉ là từ khẩu hình vẫn minh bạch ý tứ của gã.
Cung Dị run lên bần bật.
Minh Lư nói: "Công tử, giết ta."
Cung Dị lắc đầu, chậm rãi giật lùi. Ngọc Mạc nhấc chân tiến lên, cầm lấy cánh tay nhiễm huyết của Minh Lư, muốn thử bắt mạch, lại phát hiện không còn mạch đập.
Gân mạch của gã cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-cong-tu-hom-nay-khong-lai-xe/1070387/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.