Đám Ôn Đại Nha nhìn ra nàng thẹn quá hóa giận, cũng cười ầm lên vài tiếng rồi mới tản đi. Thần Niên không còn cách nào khác, trừng mắt nhìn họ vài lần rồi đi đến chỗ Triêu Dương Tử, không ngờ người còn chưa vào cửa đã nghe tiếng Triêu Dương Tử chứa đầy ý cười từ bên trong vọng ra: “Ối chà! Tạ tướng quân của chúng ta đã về rồi!”.
Thần Niên đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng chỉ có mình Triêu Dương Tử nên cũng không giả bộ nữa, biếng nhác ngồi xuống ghế ngẩng đầu lên, mặt đầy đau khổ kêu lên: “Đạo trưởng đừng giễu ta, ta bị rượu đốt váng đầu nên mới nổi điên như thế. Mau phối cho ta ít thuốc mỡ có thể dưỡng trắng da! Suốt cả ngày hôm nay, suýt nữa bị nắng thiêu cháy. Nếu cứ thế này vài hôm nữa, thế nào cũng đen như đít nồi cho xem”.
Triêu Dương Tử nhìn nàng, thấy trên mặt nàng chẳng qua chỉ cháy nắng đỏ lên, cứ kêu ca lải nhải bèn trừng mắt nhìn nàng, nói: “Đâu ra thứ tướng quân nghiệp dư như cô, nếu ai cũng như cô, ta thấy mọi người khỏi cần đi tập nữa, cứ trốn trong phòng là được”.
Thần Niên khoát tay, tự rót nước uống cho mình, nói: “Bọn họ là một đám đàn ông, đen thì cứ đen. Nếu ta mà thành ra như thế thì làm sao ra khỏi nhà? Hơn nữa, ta mới chừng đôi mươi, khó khăn lắm mới lớn được thành thế này, dù gì cũng phải quý trọng đúng không nào? Rõ ràng là mặt như hoa đào, môi hồng răng trắng, nếu thật sự để phơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782788/quyen-3-chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.