Thần Niên bị những câu hỏi liên tu bất tận của hắn làm cho đau hết cả đầu, nghe vậy chán chẳng thèm mở mắt, chỉ lạnh lùng đáp: “Ngươi không phải vẫn luôn phái người theo dõi động tính ở Hi viên à, sao lại không biết hắn đã đi rồi?”.
Da mặt Hạ Trạch cực dày, nghe thế cũng không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ ngượng ngùng cười cười đáp: “Chỉ thấy hắn đi về phía Bắc thôi.”
Thần Niên không thèm để tâm tới hắn nữa, qua hồi lâu, hắn không có gì để nói cũng cố moi ra để hỏi: “Tại sao phải trốn đi trong đêm? Lẽ nào ban ngày không phải sẽ tốt hơn sao? Chưa cần để Phong Quân Dương phát giác ra đã ra khỏi thành Thanh Châu rồi, đâu cần phải trốn ở trong thành hai ngày.”
Thần Niên cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, trợn mắt lên lạnh lùng lườm hắn, chế giễu nói: “Hạ công tử, ngươi cũng biết thân thủ của ta mà, nếu ban ngay có thể trốn ra được, thì hà tất phải đợi đến lúc đêm tối mạo hiểm trốn theo xe của ngươi làm gì?”.
Nàng nói xong liền ngậm chặt miệng lại, bất luận Hạ Trạch có nói gì cũng không tiếp lời. Hạ Trạch hết cách, đành phải hạ rèm xuống, quay người lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc trời sáng, người hầu ở bên ngoài cửa khẽ khàng lên tiếng đánh thức, Hạ Trạch tỉnh giấc ra ngoài, nguyên cả ngày không quay về phòng, trong lúc đó chỉ có tên hầu ra vào hai bận để đưa điểm tâm và trà nước.
Về phương diện ăn uống trước giờ Thần Niên không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782631/quyen-1-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.