Thuận Bình cười hì hì giấu miếng ngọc vào trong người, cười đáp: “Thế tử gia không biết đâu, tiểu nhân vừa nói Thế tử gia mất máu quá nhiên nên hôn mê mãi không tỉnh, ánh mắt Tạ cô nương liền thất thần đi hẳn, lại nghe nói Thế tử gia không chịu uống thuốc, bèn bảo tiểu nhân bóp mũi Thế tử đổ thuốc vào miệng, còn dặn tiểu nhân không cần phải sợ, sau này nếu Thế tử có hỏi đến, thì cứ sống chết không thừa nhận là được.”
Những lời vô lại này đúng thật là chỉ có Thần Niên mới có thể nói ra được, độ cong của khóe miệng Phong Quân Dương bất giác lại lớn thêm chút nữa, lát sau, mới lại hỏi Thuận Bình: “Nàng ấy nói muốn gặp Lục Kiêu?”.
Thuận Bình gật gật đầu, trả lời: “Lúc đầu Tạ cô nương có nói vậy, nhưng sau nghe tiểu nhân kể về thương thế của Thế tử gia, thì thôi không nhắc đến chuyện đó nữa, giống như nhất thời quên mất vậy.”
Phong Quân Dương theo bản năng giơ tay sờ sờ lên vết thương trên bả vai, thoáng trầm ngâm một lúc, rồi dặn dò Thuận Bình: “Ngươi đi tới chỗ Lục Kiêu mời hắn ta tới đây, nói rằng ta có chuyện muốn thương lượng với hắn.”
Thuận Bình vội chạy đi mời Lục Kiêu. Một lát sau, Lục Kiêu cùng với Thuận Bình đi tới, vừa vào đến nơi chỉ nhìn thấy có mỗi Phong Quân Dương, hắn lấy làm lạ bèn hỏi: “Ta còn tưởng là Tạ Thần Niên lừa ta cơ, không ngờ thật sự là ngươi, nói đi, tìm ta có chuyện gì?”.
Phong Quân Dương ngồi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782619/quyen-1-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.