Thần Niên nghe ra giọng nói của Trịnh Luân, bèn lên tiếng đáp: “Là ta.”
Trịnh Luân đứng ở bên ngoài, cách đó khá xa, dường như có vẻ hơi ngạc nhiên, hắn gạt một cành liễu rủ xuống rồi bước qua đó. Thần Niên vội vàng từ dưới đất đứng dậy, luống cuống lau nước mắt vương trên mặt đi, nói với hắn: “Trịnh thống lĩnh, là ta, Tạ Thần Niên.”
Trịnh Luân đứng cách Thần Niên vài bước liền dừng lại, hỏi: “Tạ cô nương? Cô làm gì ở đây vậy?”.
“Không có gì, chỉ ngồi một mình vậy thôi.” Thần Niên đáp, nàng ngừng lại một thoáng, lại hỏi: “Ngài từ chỗ A Sách tới đây à?”.
“Phải.” Trịnh Luân trả lời ngắn gọn, sau đó không nói gì thêm. Hắn có ấn tượng cực kỳ không tốt với Thần Niên, lúc mới đầu chỉ là cảm thấy lời nói và cử chỉ của nàng quá lỗ mãng, với ai cũng cười nói cợt nhả được, về sau lại thấy nàng và Diệp Tiểu Thất thân mật trước mặt người khác, nên trong lòng nhận định hành vi của nàng không đứng đắn. Ai ngờ lúc gặp lại, loáng cái nàng đã trở thành cơ thiếp của Thế tử gia. Hành vi này, trong mắt hắn đã bị coi là buông thả lả lơi rồi. Vậy mà Thế tử gia lại vẫn thích nàng ta, còn vì nàng ta mà lạnh nhạt với Vân Sinh tiểu thư.
Nghĩ đến đây, hàng mày kiếm của Trịnh Luân bất giác cau lại, hờ hững nói: “Nếu Tạ cô nương không có dặn dò gì khác, thì Trịnh Luân xin lui xuống trước.”
Nhưng Thần Niên lại lên tiếng gọi hắn lại, chần chừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782603/quyen-1-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.