Tròng mắt Thần Niên đảo tròn, sửa lại lời nói: “Đợi chứ, nhưng một mình tôi đợi ở đây là được rồi. Cậu ở lại đây thì làm được gì? Nên sớm trở về trong trại thì hơn, tôi nghĩ chuyện Tiết Trực cả Thanh Châu đều đã biết cả rồi, Ký Châu chắc cũng sẽ sớm biết tin thôi, bọn họ không bắt được nghĩa phụ, thì sẽ gây ra không ít phiền phức cho mọi người ở trong trại đâu. Chi bằng cậu quay về trong trại trước, một là có chuyện gì thì có thể báo tin trước cho chúng tôi, hai là có thể chăm sóc được cho Tiểu Liễu. Nếu lỡ như có chuyện gì, cậu lại không ở bên cạnh cô ấy được, sau này cô ấy nhất định sẽ không thèm để ý tới cậu đâu!”. 
Nghe nàng nói vậy, Diệp Tiểu Thất cũng hết cách, cân nhắc trái phải một lượt, rồi cũng đành gật gật đầu, “Được, Thần Niên, tôi nghe lời cô.” 
Thần Niên gật đầu hài lòng, lại dặn dò cẩn thận thêm vài câu nữa, rồi mới đứng dậy tạm biệt hắn, ra khỏi cửa liền nở một nụ cười với Trịnh Luân đang đứng trong sân: “Trịnh đại ca, chúng ta đi thôi.” 
Trịnh Luân chỉ khẽ gật gật đầu, trên mặt không chút cảm xúc dẫn Thần Niên trở về đình viện của Phong Quân Dương. 
Đến khi trời tối, Phong Quân Dương mới từ bên ngoài quay về. Thần Niên đã sống cùng với một Mục Triển Việt không tùy tiện cười nói quá lâu rồi, nên sớm đã luyện được bản lĩnh đoán được ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Nàng liếc mắt thấy khóe môi Phong Quân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782442/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.