Vấn đề không phải ở việc nàng muốn có thêm ai, mà vấn đề là ở chỗ chỉ dựa vào hai người bọn họ thì về cơ bản không thể nào xông vào được cửa khẩu đèo Phi Long! Đừng nói là chỉ hai người bọn họ, cho dù toàn bộ người của cả trại Thanh Phong cũng chưa chắc đã xông qua được cửa khẩu. Cửa khẩu này cách Thanh Châu khoảng tầm hơn hai mươi dặm, quất ngựa phi nhanh thì thoáng cái là tới, chỉ cần lính canh giữ cửa khẩu có thể cầm chân trong khoảng nửa canh giờ, thì đại quân của Thanh Châu sẽ kịp tới cứu viện, đến lúc ấy có muốn chạy cũng không thể chạy nổi. Đây không phải vùng núi Thái Hành nơi trại Thanh Phong có thể xưng vương xưng bá, một khi đụng phải đại quân ở cửa khẩu, dù đám thổ phỉ có hung hãn đến thế nào đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của quân đội.
Thần Niên biết nghĩa phụ của mình không phải là người thích nói đùa, ông đã nói như vậy, nghĩa là thực sự có ý định xông thẳng qua cửa khẩu. Nàng nuốt nước bọt, cẩn thận thử thăm dò: “Nghĩa phụ, có thể để con nói vài câu không?”.
Tuy rằng lông mày của Mục Triển Việt hơi nhíu lại, nhưng cũng không phản đối.
Thần Niên quá hiểu thói quen của ông, hiểu rằng phản ứng này coi như là câu trả lời đồng ý, nên vội vàng phân tích cẩn thận địa thế cửa khẩu cho ông nghe, giọng nói của nàng giòn tan, tốc độ lại nhanh, Mục Triển Việt mấy lần muốn nói, nhưng miệng còn chẳng kịp há ra, thì Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/109744/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.