Nói xong chàng ta lại cười cười với Thần Niên, nhưng cũng không làm khó Thần Niên thêm nữa, chỉ dặn dò Trịnh Luân đưa nàng lên lưng ngựa, cả đoàn người lại tiếp tục xuất phát.
Tuy rằng Thần Niên vẫn bị trói, nhưng suy cho cùng không cần phải chạy đuổi theo cái mông ngựa, lại thấy máu mũi mình đã ngừng chảy, cũng không thấy đau đớn gì lắm, cũng biết rằng đây là chỉ là vết thương ngoài da, không cần phải lo lắng sau này không có mũi để thở. Nghĩ vậy rồi, lo lắng trong lòng cũng vơi đi nhiều, liền mau chóng suy nghĩ tính kế để thoát khỏi tình hình trước mắt.
Chỉ cần Diệp Tiểu Thất gửi thư về, trong trại nhất định sẽ phái người tới cứu nàng, nhưng sẽ là ai xuất trận đây? Nhị đương gia hay Tam đương gia? Hay là cả hai người cũng tới? Chỉ tiếc là giờ nghĩa phụ không ở trong trại, nếu người ở đó, còn cần gì tới người khác động thủ ư! Nhưng, cũng may là người không ở đó, nếu như người biết nàng dẫn thuộc hạ của mình đi “mua bán”, nhất định sẽ nhốt nàng nửa năm trong phòng cũng nên.
Thần Niên nằm bò ra trên lưng ngựa, đầu óc suy nghĩ lung tung, thoắt buồn rồi lại thoắt vui.
Đoàn người ngựa đi thêm non nửa canh giờ nữa, thì đã ra khỏi đèo Phi Long, con đường cái vừa lộ ra rất rộng rãi và bằng phẳng, mọi người đều âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ cần ra khỏi núi Thái Hành, thì không cần phải sợ toán thổ phỉ đó nữa.
Phong Quân Dương nhận ra được suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/109738/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.