Mùa xuân ở Giang Bắc đến muộn hơn nhiều so với ở Giang Nam, mãi cho đến tận đầu tháng Ba, những khe suốt lớn nhỏ trong núi Thái Hành mới dồi dào dần lên. Bắt đầu chỉ là một thoáng xanh non mơn mởn từ hốc đá trong khe núi lộ ra, rồi âm thầm, lặng lẽ uốn lượn hướng sang hai bên sườn núi, rồi chẳng bao lâu sau, đã phủ khắp cả sơn cốc. Phóng tầm mắt ra xa, là cả một dải màu xanh lúc đậm lúc nhạt trải dài ngút tầm mắt.
Diệp Tiểu Thất dựa vào sau một tảng núi đá rất lớn, vô cùng chán nản nhẹ nhàng chọc đầu nhọn của con dao xuống chỗ đất đang có vài mầm cỏ xanh non vừa mới mọc, nhỏ giọng hỏi Thần Niên đang đứng bên cạnh: “Tiểu Tứ gia, tin tức thăm dò được có chuẩn không? Nhất định bọn họ sẽ đi con đường đó chứ?”.
Trong miệng Thần Niên đang ngậm một ngọn cỏ, không trả lời, chỉ nhìn đăm đăm vào cốc khẩu (Con đường dẫn vào khe núi) ở đằng xa, chậm rãi gật đầu.
Diệp Tiểu Thất vốn không ngồi yên được một chỗ, khó khăn lắm mới kiềm chế được một lát, lại không nhịn được nhỏ giọng thì thào: “Tiểu Tứ gia, không phải tôi nói gì cô đâu, nhưng tôi thấy cô thật sự không nên ôm đồm vụ “mua bán” này vào người. Tôi nghe nói bên trong sẽ có quan binh âm thầm bảo hộ, xem ra khí thế không nhỏ đâu. Có vớ bẫm được hay không còn chưa biết, chỉ thấy độ khó nhằn thì rõ mồn một, Tứ gia giờ lại không có ở đây, chỉ có vài người chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/109735/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.