“Đến đây, đến đây, bánh bao vừa thơm vừa mềm! Mới ralô bánh bao, mau tới mua đi!” Tiếng rao to, kêu không ngừng, cửa hàng nho nhỏ ởcạnh đó chỉ có vài ba cái bàn cũ kĩ, nhưng bàn bàn đầy ngập khách, còn có rấtnhiều người bưng sữa đậu nành uống ở bên ngoài cửa hàng, ngồi khắp nơi từngngụm từng ngụm cắn cắn bánh bao, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn.
Nhìn kỹ xem, tiệm bán bánh bao này cũng thật thú vị,khách nhân có thể nói là tam giáo cửu lưu (*) đều có, có lão gia mặc cẩm y hoaphục, cũng có dân chúng mộc mạc bình dân, đoàn người đều ngồi chung trên bàn,ra sức bắt tay ăn bánh bao. ^^
(*) Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo,Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia,Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
(*) Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng ngườitrong xã hội
Tiếng rao hàng phát ra từ một người đàn ông trung niênđứng trước mồ hôi chảy đầy mặt, gương mặt tròn trịa phúc hậu tươi cười thật to,nhìn qua đã thấy thập phần thân thiết, bên cạnh ông còn có một thiếu niên vẻmặt tương tự ông, cũng đang chảy mồ hôi, động tác nhanh chóng múc một chén lạimột chén sữa đậu nành hương vị ngọt ngào nồng đậm.
Trong một góc nhỏ của tiểu điếm, một xiêm y hé ra khỏiquầy, một cô nương đang ngồi ở bàn đánh bóng bàn, trước mặt không ít người đangxếp hàng đều là chờ nàng tính tiền, vội vã ăn đồ.
Nữ tử diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, khóe môi tươi cườilàm cho người ta có loại cảm giác ngọt ngào, nhưng đôi mắt lóe khôn khéo quangmang, một bàn tay rất nhanh ở bàn tính tính tiền nhanh chóng, tay kia thì vộivàng lấy tiền, cái miệng nhỏ nhắn thì phụ trách nói ra số tiền.
“Ba cái bánh bao, hai chén sữa đậu nành, tổng cộng nămmươi quan.” Vươn tay tiếp nhận tiền đồng của khách hàng, nàng vừa tính xong mộtcái, miệng lại nói: “Kế tiếp.”
Tình cảnh như vậy không ngừng trình diễn ra, bên ngoàilồng hấp cũng càng ngày càng ít, bánh bao đều nhanh chóng thấy đáy, đám đôngthế này mới hơi lui, hai người bên ngoài phụ trách rao hàng cũng giảm bớt tiếngrao.
Đứng bên ngoài cửa hàng rao hàng là ông chủ họ Man,lau mồ hôi giữa trán đang chảy xuống, đem lồng hấp chà lau sạch sẽ, ở phía sauông, thiếu niên lúc trước phụ trách múc sữa đậu nành, cũng thực ra sức ngồi xổmxuống cọ rửa bát, bàn.
Ngồi xổm xuống, đem lồng hấp thu dọn xong, lại đứnglên, Man đại đầu liền thấy có hai người đứng ở trước mặt, thật sự lạ mắt, nhưngmà ông cũng không để ý, cầm lấy khăn lau ở trên cỗ lau mồ hôi, “Hai vị công tử,muốn ăn cái gì.”
Người đứng ở trước tiệm, đúng là Sở Hòa Khiêm chủ tớhai người, đầu tiên là nhìn quét tình cảnh trong tiệm liếc mắt một cái, lại đemánh mắt dừng lại ở trong lồng hấp, mỉm cười, “Ta muốn hai cái bánh bao cùng haichén sữa đậu nành.”
“Vâng! Thỉnh ngài chờ một chút.” Ông cười cười, đầutiên là cầm lấy khăn lau cái bàn gỗ lại xoay người cầm lấy cái mâm nhỏ, lấy rabánh bao đặt ở trên dĩa để vào mâm, tiếp theo rất nhanh múc ra hai chén sữa đậunành đổ vào trong bát, sau đó đem mọi thứ trong mâm đặt trước mặt hai vị kháchmới đến.
Phúc Tu Duyên tiến lên tiếp nhận, “Chủ nhân, chúng tangồi thế nào?” Bên trong nhỏ như vậy, giống như không có chổ ngồi.
Man đại đầu vừa nghe, cười nhìn hai người nói: “Thậtngại quá, vị công tử này, quy củ trong điếm chúng tôi là phải trảtiền trước, thỉnh tới bên trong tìm tiểu nữ tính tiền trước.”
“Còn phải thanh toán tiền trước, thật sự là phiềntoái.”Phúc Tu Duyên thấp giọng la hét.
Sở Hòa Khiêm giơ một ngón tay, bắn nhẹ vào cái tránhắn, “Lắm miệng.” Liếc hắn liếc mắt một cái, liền hướng trong tiệm vào đi, liếcmắt một cái liền thấy nữ tử ngồi ở phía sau quầy, ban đầu vẻ mặt lơ đãng, nhưngsau khi nhìn kĩ vẻ mặt của cô gái ấy, mặt hơi biến sắc.
Trong lòng hắn náo loạn, nhưng trong nháy mắt, ngaysau đó, trên mặt hắn vẻ mặt lại khôi phục tự nhiên, chậm rãi bước đến quầy.
Man Tiểu Nhu nhìn hắn một cái, “Bốn mươi quan.”
Sở Hòa Khiêm nhìn nàng nhẹ gật đầu, Phúc Tu Duyên theotrong lòng lấy tiền ra trả vừa vặn trong điếm có khách nhân đứng dậy, hai ngườibước tới chổ trống ngồi xuống.
“Ngũ thiếu gia, bánh bao này thật đắt.” Nếu tiệm bìnhthướng bán, cao lắm chỉ có năm quan tiền, nhà này bán ước chừng là so với ngườita đắt gấp đôi.
Hắn cười không nói, cầm lấy bánh bao đưa lên miệngcắn. Bánh bao vừa thơm vừa mềm vừa vào đến miệng, mùi hương thơm ngát quanhquẩn đi xuống, miệng đầy ngọt ngào, làm cho người ta ý do chưa hết, ăn còn muốnlại ăn thêm.
“Ồ, ăn ngon thật!” khác với bộ dáng nhã nhặn của hắn,Phúc Tu Duyên cắn từng ngụm từng ngụm. Hắn chưa từng ăn qua bánh bao ngon đếnthế...... Bưng lên sữa đậu nành một bên uống một ngụm, nồng đậm hương vị đậungọt ngào mà không ngấy, uống rất ngon!
Hai ba lượt cắn, hắn đã đem bánh bao trên tay ăn sạch,nuốt nuốt nước miếng, nhìn thấy trên tay chủ nhân còn một cái bánh bao, vẻ mặtkhát vọng.
Trước mặt hắn, Sở Hòa Khiêm bình thản chậm rãi đembánh bao ăn sạch, còn mở ra hai tay.
Phúc Tu Duyên ai oán cúi đầu oán thầm. Ngũ thiếu giathật nhỏ mọn!
Nhất cử nhất động chủ tớ hai người, toàn bộ thu vàođáy mắt của Man Tiểu Nhu, ánh mắt dừng trên mặt Sở Hòa Khiêm nhiều hơn mộtchút, mày liễu một bên hơi nhếch lên.
Man đại đầu đem bên ngoài tiệm dọn dẹp xong hết, thếnày mới đi vào cửa hàng nói: “Tiểu Nhu, bên ngoài không còn khách đến nữa.”
“Vâng, bánh bao còn lại nhiều không?” Nàng tính toánsổ sách, não bên trong bàn tính cũng đã có bay nhanh. Mấy ngày nay, việc muabán dường như tốt hơn một chút.
“Không thừa, lồng hấp còn lại năm vái, có ba cái làđem đến Trần tẩu cách vách, còn hai cái khác lão bán bánh ngọt ở đầu đường đãdặn.”
“Dạ.” Man Tiểu Nhu gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Khách ởtiệm đã rời đi gần hết chỉ để lại bát dơ đầy bàn, nàng cầm lấy khăn lau, đi raquầy giúp dọn dẹp.
Cũng không còn bao nhiêu thứ để dọn chỉ còn lại mộtcái bàn có hai vị khách đang ngồi, nàng xem nhìn sắc bầu trời, đã quá trưa rồi,nhìn hai vị khách đã ăn xong từ lâu vẫn không chịu đi liếc mắt một cái, suynghĩ, “Tiểu Bác, tỷ về nhà một chuyến, thuận đường đem bánh bao đưa cho các vịkhách, đệ ở đây giúp cha thu dọn”.
Man Tiểu Bác đang ngồi xổm rửa bát ngẩng đầu, “Đãbiết.”
Nàng lúc này mới cởi xuống tạp dề quấn quanh hông, cầmlấy hai túi đựng bánh bao nhanh chóng đi ra ngoài.
Phụ tử hai tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình, mãiđến khi đã xong xuối ngẩng đầu lên thấy hai vị khách kia vẫn chưa đi,
Đợi cho này nọ đều chuẩn bị cho tốt, kia hai cái kháchnhân còn chưa đi, Man đại đầu gãi gãi đầu, bước đến gần.
“Hai vị khách quan, à...... Tiểu điếm định nghỉ ngơi,không biết hai vị......” Đều ăn xong lâu như vậy, còn không chịu đi, tính gâyphiền phức sao?
Man Tiểu Bác cũng theo đi qua, thật không hổ là phụtử, trong lòng suy nghĩ - đều giống nhau, hắn còn thuận tay mang lấy một khúcgỗ dùng để gánh hàng.
Trên gương mặt tuấn dật ngũ quan thanh tú của Sở HòaKhiêm nở ra một nụ cười ôn nhu: “Ta có ý muốn hợp tác kinh doanh muôn bàn vớithúc một chút.” Hắn nói thẳng.
Man đại đầu cùng con, hai người đối xem liếc mắt mộtcái, cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía hắn.“Cái gì?”
Rót ra một chén trà nóng còn nghi ngút khói đưa chokhách, Man đại đầu tràn đầy nghi vấn, “Vị thiếu gia này, ý ngài là…. Muốn cùngnhà của chúng tôi làm khế ước về sau tất cả các bánh bao nhà ta làm ra đều đưađến trong tửu lâu của ngài phải không?” Lau bàn, thuận đường ngồi xuống ở đốidiện hắn.
Sở Hòa Khiêm vuốt cằm, “Đúng vậy, không biết ý tứ củathúc như thế nào?” Hưởng qua hương vị, hắn có thể khẳng định, nếu tửu lâu hắncó món này, chắc chắn sẽ thu hút được thật nhiều khách.
Man đại đầu nhíu mày gãi đầu, vuốt vuốt tóc, “Việcnày...... Không phải ta có thể làm chủ.” Việc tính toán, khế ước gì đó, ông làkhông biết gì cả, chỉ có Tiểu Nhu mới biết được tính thế nào.
Hơi hơi nhướng mi, rồi sau đó buông ra, “Thúc khôngphải chủ tiệm sao? Làm sao có thể không có biện pháp làm chủ?” Mới vừa rồi hắnquan sát đúng vậy, trước mắt người này hẳn là chỉ phụ trách lao động, ngườitính toán quyết định là nữ tử ở phía sau quầy.
“Chuyện này......” Xấu hổ cười cười, Man đại đầungượng ngùng nói rõ ràng, tất cả mọi chuyện trong nhà này, đều là do một taycon gái ông quyết định.
“Ai nói là chủ cửa hàng có thể đủ quyết định chuyệntrong tiệm?” Man Tiểu Nhu thanh âm không biết từ chỗ nào truyền đi ra.
Sở Hòa Khiêm dừng lại, theo thanh âm nhìn lại. Thì ra,trong một góc khuất của cửa hàng còn có một cánh cửa nhỏ, nữ tử hắn nhìn thấyban nãy đang từ cửa nhỏ đó bước vào.
Xem ra, chắc có lẽ phía sau cánh cửa đó là nhà của bọnhọ, trước mặt này xem như cửa hàng.
Man đại đầu đứng lên đi đến bên cạnh nữ nhi, “Vị thiếugia này, thật sự là ngại quá, đây là tiểu nữ, những chuyện lớn nhỏ trong tiệmcủa tôi, đều do tiểu nữ của tôi quyết định.”
Sớm đoán được vị khách nhân này không phải đơn thuầnđến ăn cái gì, Man Tiểu Nhu đi đến trước bàn ngồi xuống, “Nói đi, nổi danh lừnglẫy ở Thành Đô Sở gia Ngũ thiếu gia, đi vào loại một tiệm nhỏ của chúng tôi,không biết có chuyện gì cần dạy bảo?” Nàng từng ở ngoài quán trà của Sở gia cógặp qua hắn một lần.
Mới vừa rồi hắn một bước vào trong điếm, nàng liềnnhận ra ngay, cũng biết lấy thân phận như hắn, không có khả năng chỉ vì ăn bánhbao mà vô duyên vô cớ đi vào nơi này.
“Tháng sau, ta định ở thành tây mở một gian tửu lâu,Man lão bản tay nghề bất phàm, ta muốn ký kết hợp tác với thúc ấy.” Sở HòaKhiêm cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng vào ý định của mình.
“Hợp tác với cha tôi? Làm đầu bếp?” Người này có lầmhay không?
Hắn gật gật đầu, “Đúng vậy, đầu bếp của ta hiện tạithiếu một vị.”
“Cha tôi ngoài việc làm bánh bao, không biết nấu móngì khác.” Man Tiểu Nhu lắc đầu, đem chuyện nói rõ ràng, làm cho nàng còn tưởngrằng có chuyện mua bán may mắn nào tới cửa, thì ra chính là đối phương lầm lẫn.
Sở Hòa Khiêm cũng khoát tay, “Nàng đã hiểu lầm, ta đếnkhông phải muốn hợp tác với ông ấy làm đầu bếp trong điếm, chỉ là vẫn muốn ôngấy mỗi buổi sáng hai canh giờ đến tửu lâu của ta làm bánh bao bán cho khách,đương nhiên, lương tháng hàng tháng ta cấp không ít đâu, “
Hắn không thể không nói, loại hợp tác như thế này, thủpháp kinh doanh thực thông minh, hơn nữa có món ngon ăn, tự nhiên sẽ khiến chothực khách chú ý, cho dù mắc gấp đôi chỗ khác mua cũng không đau lòng.
Man Tiểu Nhu thoáng nhíu mày, người này tính toán thựctinh vi, muốn lợi dụng nhà nàng cố định để thu hút khách, làm thịnh vượng tửulâu mới mở của hắn…
“Lương tháng tính như thế nào?” Ở tửu lâu bán, chỉ cầnlương tháng tốt, khấu trừ những vật dụng đi lại tốn kém, trong nhà thu vào,chắc chắn sẽ cao hơn so với hiện tại rất nhiều, có thể vận dụng tài chính càngnhiều.
“Vậy cho hỏi, mỗi ngày nơi này mua bán thu lợi đượcbao nhiêu?” Hắn cũng không phải là kẻ ngốc tùy tiện đưa ra giá.
“Khoảng năm trăm quan mỗi ngày.” Nàng không lên giá,căn cứ theo tình hình thực tế nói chuyện, huống hồ, những chuyện như thế này,chỉ cần tính sơ qua cũng sẽ biết, muốn lừa nhau cũng không được.
Suy nghĩ một lát, Sở Hòa Khiêm lộ ra nụ cười tự tin,“Căn cứ theo lời nói của Man cô nương, nếu một tháng mua bán, khấu trừ mọi chiphí, cửa tiệm nhiều nhất cũng chỉ thu vào được một ngàn hai trăm quan, nếu đếntửu lâu của ta bán, một giá một, hai ngàn hai.”
Lương tháng như thế đã muốn thập phần hậu đãi.
Hắn ra giá làm cho Man Tiểu Nhu thực tâm động, nhưngmà... Còn chưa đủ vừa lòng.
“Hai ngàn hai sao? Nhưng chúng tôi làm sao làm chuyệnmạo hiểm như thế được, cửa tiệm của chúng tôi tuy nhỏ nhưng đã mở nhiều năm, cókhông ít khách quen cũ, không biết có đồng ý cửa tiệm dời đến tửu lâu khác đểmua không.”
“Ý của Man cô nương là?”
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, đôi mắt long lanhsáng ngời, “Cùng với chuyện hợp tác mạo hiểm như thế này, Ngũ thiếu gia thân làchủ nhân, đương nhiên cũng muốn quan tâm đến cuộc sống của hạ nhân một chút?Như vậy đi, hai ngàn hai không thành vấn đề, nhưng đay là lương tháng của chatôi, nhưng đệ đệ của tôi là trợ thủ đắc lực của cha tôi, phải làm ra chừng đóbánh bao, đương nhiên cũng cần đệ đệ tôi hỗ trợ, hợp tác thì đương nhiên cũngphải hợp tác luôn với đệ ấy, lương tháng của nó cũng không cần cao, chỉ cần nămtrăm quan là được.” Nếu tính như thế, hai người họ mỗi tháng khoảng mười lượngbạc.
“A...... Ngươi giựt tiền à? Chỉ một tiệm nhỏ như vậy,mà mỗi tháng đòi mười lượng bạc sao?” Chủ nhân còn không có mở miệng. Phúc TuDuyên kêu to trước.
“Lắm miệng!” Sở Hòa Khiêm cùng Man Tiểu Nhu đồng thờinhìn hắn liếc mắt một cái, hai miệng một lời nói.
Sở Hòa Khiêm cười nhẹ vài tiếng, “Giá này hình như hơicao một chút, Man cô nương đây là công phu sư tử ngoạm sao?”
“Ngũ thiếu gia, ngài nói chuyện hơi nặng lời rồi, côngphu sư tử ngoạm? Nào có chuyện như thế! Ta đơn giản chỉ nghĩ đến tương lai củatửu lâu của ngài, nói ra giá cả thỏa đáng nhất, huống hồ, mười lượng bạc đốivới ngài mà nói, chỉ là món tiền nhỏ không đáng kể?” Muốn ngồi mát ăn bát vàng?Khó mà làm được, bọn họ cũng đã mua bán nhiều năm, kinh nghiệm mua bán đươngnhiên đâu thiếu.
Trầm tư một hồi, đôi mắt hiện lên ý cười, “Ta làm saomà biết một cửa hiệu nhỏ như thế này lại có thể sinh lợi lớn đến như thế? Dùsao hôm nay chứng kiến, cũng không chứng tỏ là ngày nào cũng như thế.” Tuykhông đáng kể, nhưng cũng không thể chịu thiệt.
Man Tiểu Nhu chống lại con ngươi đen của hắn, lộ ramột nụ cười tự tin, “Nếu là lo lắng, ngày mai, ngày kia ngày đều có thể pháingười tới nơi này, nhìn xem khách nhân của cửa hiệu chúng tôi, có phải haykhông giống như ta nói như vậy ổn định.”
“Vậy nói như vậy định rồi, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽphái người đến quan sát, nếu đúng thật như lời của cô nương nói, thì hợp táclần này sẽ được định như ý của cô nương, được không?” Tất cả mọi chuyện kinhdoanh, Sở Hòa Khiêm đều tính toán thật cẩn thận.
“Không có vấn đề.” Nàng cười ngọt ngào, bộ dáng giốngnhư đã thấy được tiền sắp vào túi.
Sở Hòa Khiêm ngồi ở đối diện nàng, trên mặt hắn đươngnhiên có thể nhìn ra được rõ tàng rành mạch, cũng biết nàng suy nghĩ cái gì,đôi môi mỏng hơi hơi gợi lên, đôi mắt đen khẽ đảo như đang có ý định sâu xa gì,đôi mắt hắn mở to mang ý cười.
Man đại đầu liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, vẻ mặt cómột tia ai oán. Nữ nhi a nữ nhi, hiện tại con đang bán lão cha của con, tốt xấugì cũng hỏi ông một tiếng là ông có bằng lòng hay không .....
Bên ngoài sắc trời dần dần tối, Man đại đầu bưng mâmthức ăn thơm ngát bốc khói đi vào trước bàn, “Ăn cơm.”
Hỗ trợ sắp xếp chén dĩa, Man Tiểu Nhu gật gật đầu:“Nương, Tiểu Tri, ăn cơm.” Ngay tại phòng khách nho nhỏ của căn nhà, hiện diệnmột cái bàn dài và bốn cái ghế dựa, nho nhỏ, không lớn.
Tấm màn sáo bị xốc lên, một thiếu niên đỡ một cô gáixanh xao yếu ớt bước ra, Man Tiểu Nhu thấy thế, vội vã bước đến hỗ trợ, nắm lấycánh tay cô gái từ từ bước đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống.
Cảm nhận được cánh tay trong tay mình, là gầy yếu nhưvậy, lạnh như băng, đáy lòng trầm xuống, ánh mắt hơi hơi để lộ ra bi thương,nhìn mặt cô gái tràn ngập thần sắc có bệnh.
Đợi cho các nàng mẹ con ba người ngồi xong sau, Manlão bản mới ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm.
“Tiểu Tri, muội nên ăn nhiều một chút.” Man Tiểu Nhu gắpmiếng thịt thơm ngào ngạt để vào trong bát cô gái.
Man Tiểu Tri cười khẽ, cúi đâu dùng cơm, nhưng bàn taycầm đủa hơi hơi run, trên mặt tái nhợt không hề có huyết sắc làm cho người tanhìn xem đau lòng không thôi.
Ngồi ở bên người Man đại đầu là Man đại nương, khó nénđáy mắt lo lắng, khe khẽ thở dài, “Tiểu Nhu, vẫn là không có tin tức sao?” TiểuTri bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, nếu còn như vậy chỉ sợ......
Nghe vậy, Man Tiểu Nhu buông bát trên tay, “Dạ.” Ảmđạm đáp nhẹ một tiếng.
Man Tiểu Tri vỗ vỗ tay nàng, “Nương, đang ăn cơm ngườisẽ không muốn hỏi chuyện làm cho tỷ tỷ lo lắng, mọi người đã làm việc suốt mộtngày, buổi tối hãy để cho mọi người hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Sinh tử có số, nàngsớm đã biết.
“Đúng vậy, ăn cơm đi.” Man đại đầu gắp một ít rau đểtrong bát thê tử, nhẹ lay động lắc đầu.
Vốn dĩ còn đang muốn nói chuyện tiếp Man đại nương thếnày mới ngậm miệng lại, cả nhà ăn cơm trong không khí nặng nề. Mãi đến khi cơmnước đã xong, Man Tiểu Tri vào phòng nghỉ ngơi, bà mới lại khẩn cấp truy vấn.
“Tiểu Nhu, vẫn là không có tin tức vị thần y kia sao?”
Man Tiểu Nhu khoát tay, “Đã cho mọi người đi dò xétkhắp nơi, nhưng vẫn là không có tin tức của Băng Nhược Húc.” Băng Nhược Húc từtrong miệng nàng nói đó là một vị thần y mà bọn họ đau khổ tìm kiếm nhiều năm.
Mấy năm nay, mang theo Tiểu Tri ốm yếu cần y khắp nơi,nhưng chỉ có thể cầm cự không trị dứt được, tình trạng bệnh càng ngày càngnghiêm trọng, cuối cùng được một đại phu ở Trường An chỉ điểm, mới biết được cónhân vật này, vị đại phu kia nói, chỉ có Băng Nhược Húc mới có biện pháp chữakhỏi bệnh cho Tiểu Tri, nhưng người này hành tung vô cùng thần bí, phi thườngkhó tìm.
Từ khi biết đến danh vị thần y này, bọn họ đã tìm hắnước chừng khoảng hai năm, bất luận là trên giang hồ, hay chốn quan trường, đềukhông có tin tức hắn.
Man đại nương hốc mắt hơi hơi đỏ lên, “Tiểu Tri gầnđây...... Thân thể tựa hồ càng ngày càng hư nhược rồi, mẫu thân thực lo lắngcho nó......” Lời nói còn lại cũng không thốt ra được, nhưng không ai không biếtý tứ của bà.
“Nương, không cần nói như vậy, trời không tuyệt đườngngười ngay, nhất định có thể tìm được thần y.” Man Tiểu Nhu không muốn nghenhững lời này, lắc đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy, nàng cũng đừng lo lắng như vậy, Tiểu Tri làmột đứa bé thiện lương như vậy, Bồ Tát sẽ phù hộ cho nó.”
Man đại đầu vỗ vỗ bả vai thê tử trấn an.
“Hy vọng như thế.” Man đại nương gật gật đầu.
“Tiểu Nhu, chuyện sáng nay Ngũ thiếu gia của Sở gianói, con thực cảm thấy thỏa đáng?” Man đại đầu chuyển sang đề tài khác, khôngmuốn tiếp tục đắm chìm trong không khí ưu thương.
Nàng quay đầu nhìn về phía phụ thân, “Con đã tính qua,nếu chuyện hợp tác này thuận lợi, nhà chúng ta chẳng những có thể kiếm thêmđược năm lượng bạc mỗi tháng, con cũng có thêm nhiều thời gian chăm sóc TiểuTri, chuyện hợp tác này có lợi chứ không hại.” Lúc Sở Hòa Khiêm vừa đề cập nàngsớm đã tính toán qua tất cả mọi thứ.
“Nhưng này Sở thiếu gia không phải còn không xácđịnh?” Man đại cúi đầu nhắc nhở con gái.
“Cha, người yên tâm đi, quá vài ngày, chờ hắn quan sáttốt xong, chuyện hợp tác có lợi như thế này nhất định sẽ vào tay chúng ta.” ManTiểu Nhu có thể khẳng định điểm này. Họ Sở này không đơn giản trong thành ThànhĐô, có hơn mười cửa hiệu tửu lâu kinh doanh lâu năm, đành phải dùng phương phápkhác để thu hút khách, nàng tin tưởng, ngoại trừ tiệm bánh bao của nhà họ, đếnlúc đó đầu bếp, hẳn là cũng không phải nhân vật đơn giản.
“Cứ từ từ, đều đi nghỉ ngơi đi.” Man đại đầu vẫy vẫytay, để cho nàng và Man Tiểu Bác từ đầu đến cuối không nói một tiếng rời khỏiphòng.
Hai chị em cũng biết, cảm xúc của nương nhất định cònkhông có vững vàng, cha nhất định là muốn cùng nương trò chuyện, vội gật gậtđầu, cùng nhau rời khỏi.
“Là muội không tốt, không sinh một cho nó một thân thểkhỏe mạnh.” Man đại nương rốt cuộc nhịn không được khóc nhỏ.
“Ai......” Man đại đầu không nói gì, chỉ có thể ômchặt bà, một tay vỗ nhẹ lên lưng của bà, hai vợ chồng cùng nhau vượt qua đêmdài từ từ này.
Vốn dĩ Man Tiểu Nhu nghĩ đến Sở Hòa Khiêm sẽ pháingười của Sở gia đến xem xét, không nghĩ tới hắn lại tự mình đến đây.
Ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng thật đúng là hoảngsợ, nhưng lập tức khách nhân tới cửa, nàng cũng đi theo đứng lên, không rảnh đểý tới hắn, đến cửa tiệm làm một pho tượng môn thần (*).
(*) thần giữ cửa
Nhưng này nha, vị môn thần này còn rất có kiên nhẫn,từ lúc nàng mở tiệm cho đến lúc nàng dọn hàng, hắn đều ngồi ở ghế trên, nhàntản uống trà, xem mọi người làm việc.
Ngày hôm sau nhìn thấy hắn, nàng đã bắt đầu thích ứng,vì không chiếm cái bàn trong tiệm, Man đại đầu còn đem ghế dựa cho hắn, mà vịmôn thần này cũng thật thức thời, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Trong tiệm có rất nhiều việc, Man Tiểu Nhu cũng khôngrảnh để ý tới hắn nhiều, đang lúc Man đại đầu cùng Man Tiểu Bác làm không xuể,nàng vội vã đến giúp thu dọn mọi thứ trên bàn, bỗng nhiên vấp chân một cái, mắtthấy sẽ ngã trên mặt đất.
Không ngờ, nàng được người ta ôm lấy, ngã vào lònghắn, sửng sốt một hồi lâu, nàng mới nhận ra mặt của Sở Hòa Khiêm, nhìn lại ghếdựa cách nơi này khá xa, không nghĩ ra hắn làm sao có thể trong chớp mắt vọttới phía sau nàng.
Sở Hòa Khiêm giúp đỡ lấy bả vai của nàng, “Cô nươngkhông sao chứ?”
Man Tiểu Nhu lắc đầu, “Không có việc gì, cám ơn ngài.”
“Cô nương, mau đem thức ăn đến đây!” Bên cạnh bàn chờđợi, khách nhân hô to.
Nàng lại nhìn hắn liếc mắt một cái, liền giương giọngđáp lại khách, “Đến đây!” Vội vàng đem việc này bỏ qua một bên, nàng còn có mộtđống việc cần hoàn thành.
Con ngươi đen đi theo thân thể chuyển động của nàngmột hồi lâu mới thu về ánh mắt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, hơi hơi nắmtay lại, trong lòng bàn tay dường như còn lưu lại hơi ấm của nàng, nóng ấm, tayhắn một trận nóng cháy......
Ngày thứ ba nhìn thấy hắn, nàng chưa nói cái gì, nhưngthật ra các vị khách thường hay đến tiệm ăn bánh, rốt cục nhịn không được truyhỏi nàng.
“Cô nương, vị này là của cô......” Một vị thực kháchchớp mắt ái muội.
Xem vị tiểu ca tuấn tú này mỗi ngày đều đến, nhất địnhlà đối với cô nương chủ nhà này có hứng thú, thấy ánh mắt hắn nhìn của nàng,chính là cái ý tứ kia thôi!
Man Tiểu Nhu đầu tiên là nhìn người ngồi không xa quầylắm, liếc mắt một cái, lại quay đầu ở nhân mặt hướng khách nhân, nàng ngọt ngàocười nói: “Huynh ấy là ông chủ tương lai của tôi.” Nũng nịu thanh thúy, vangtiến đến trong tai của Sở Hòa Khiêm.
Hắn mỉm cười nhìn về hướng quầy, đáp trả lại ánh mắtcủa nàng, không có phản bác lời của nàng.
Nàng biết, mấy ngày nay tình hình như thế này nhà bọnhọ sẽ – đóng cửa.
Vị lão khách kia ánh mắt nghi hoặc.
Cái kia lão mâu khách nghi hoặc nhìn xem nàng, lạinhìn nhìn tiểu tử tuấn tú ngồi kia, gãi gãi đầu, nghĩ rằng quên đi, chuyệnngười trẻ tuổi hắn không hiểu, vẫn là ngoan ngoãn ăn bánh bao của hắn đi.