‘Vương gia!’
Tiêu Thần thở dài “sao rồi?”
‘Thái hậu hồi cùng rồi!’
“Phía Ngự y thế nào rồi?”
‘Tất cả đều bất lực rồi Vương gia!’
Tiêu Thần nhíu mày “Bổn Vương không muốn mất đi nàng ấy”.
Điền Lang chợt nhớ ra “bẩm Vương gia, thuộc hạ nhớ lúc tôi còn nhỏ, có nghe ông nội từng nhắc đến một vị thần y, vị thần y đó ẩn mình nơi thâm sâu cùng cốc”.
“Thần y!”
‘Đúng vậy, vị thần y đó có biệt danh là…không chết không cứu’.
“Gì chứ? Không chết không cứu”.
‘Đúng vậy!’
“Haiz…đã chết rồi thì làm gì cứu được nữa. Toàn lừa người”.
'Vậy thì Vương gia không biết rồi, ông ấy đã cứu sống biết bao nhiêu người, cải tử hoàn sinh không biết bao nhiêu người!”
“Ông ấy thật sự tài giỏi đến vậy sao?”
‘Đúng thật vậy đó Vương gia’.
“Vậy bổn Vương phải đưa Giản Thuệ đến đó một chuyến”.
‘Ông ấy chỉ cứu người chết!’
“Thật sự như vậy sao?”
Điền Lang gật đầu!
“Nhưng mà, có thật sự tồn tại con người này không? Hay chỉ là truyền thuyết?”
‘Cái này thì thuộc hạ cũng không rõ lắm, ông nội của thuộc hạ lúc còn sống đã kể rất nhiều lần và những câu chuyện kỳ thú vây quanh cuộc đời của vị thần y đó’.
Tiêu Thần suy nghĩ một lúc rồi khẽ lên tiếng “nhanh cho người chuẩn bị, tổ chức hôn lễ!”
Điền Lang khó hiểu nhìn Tiêu Thần “Vương gia, sao lại phải tổ chức lễ cưới? Không phải Vương phi đang trong tình trạng nguy kịch sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-thue-nguoi-vo-bi-lang-quen/3575261/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.