//Thần Lưu Ký bái kiến Đông Thân vương.
“Miễn lễ!”
//Tạ Đông Thân vương.
Tiêu Thần đưa mắt nhìn Điền Lang, ngầm ra lệnh cho Điền Lang.
Điền Lang hiểu ý nên đã dẫn đường Lưu Thái y đến nơi dưỡng bệnh của Giản Thuệ.
Lưu Ký thăm mạch rất lâu nhưng vẫn chưa cảm nhận được người đang nằm trên giường bệnh ấy có dấu hiệu tỉnh lại.
Điền Lang khẽ lên tiếng hỏi “Lưu Thái y, thế nào rồi?”
Lưu Ký lắc đầu “ta vẫn chưa thấy cô ta có dấu hiệu tỉnh lại!”
…………
Nửa tháng sau...
'Bẩm Vương gia!'
“Nàng ta thế nào rồi?”
'Bẩm Vương gia, Lưu Thái y bảo...vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại!'.
Tiêu Thần không nói gì thêm, chỉ nhanh chân đi về hướng phòng Giản Thuệ.
- Tiêu Thần chứ gì...chỉ là tên khốn kiếp, đại thiếu gia nhà họ Tiêu thì có gì hay ho chứ!
Vừa đến nơi, Tiêu Thần đã phải chết lặng khi nghe người nằm trên giường chửi mắng mình trong cơn mê sảng.
“Là cô ấy...chính là cô ấy! Là Giản Thuệ thật rồi, đúng là cô ấy rồi“.
Tiêu Thần mừng không tả xiết, nhưng vẫn ấm ức trong lòng “hừ...Giản Thuệ, cô được lắm! Trong cơn mê vẫn nguyền rủa ta“.
Giản Thuệ cố gắng mở mắt, tuy đôi mí mắt đang nặng trĩu nhưng cô cố gắng để mở ra. chỉ cần mở được đôi mắt này là cô có thể nhìn thấy được thế gian muôn màu muôn vẻ ngoài kia. Cảm nhận được bên cạnh mình có người, và còn có cả âm thanh của tiếng gió đang xạc xào, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-thue-nguoi-vo-bi-lang-quen/3575256/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.