Tiêu Thần lần này xin nghỉ phép một tuần, vì ngày em trai mình qua đời...anh không về được vì đang trong cuộc chiến.
Nhà họ Tiêu chỉ có hai người con trai, Tiêu Thần và Tiêu Lang, cả hai cùng tham gia vào quân đội. Trong thời buổi chiến tranh loạn lạc này...nam nhân yêu nước đều đứng lên bảo vệ cho tổ quốc, hy sinh vì dân tộc.
Tiêu Thần trầm buồn, anh nhớ đến em trai của mình hy sinh trên chiến trường mà nghe lòng xót xa vô tận.
Ngày nghe tin Tiêu Lang tử trận, Tiêu Thần như hoàn toàn sụp đổ...còn nỗi đau nào hơn khi anh không được tiễn đưa em trai mình lần cuối, tuy anh biết trong thời buổi chiến tranh loạn lạc này những quân nhân như anh vác trên người xứ mệnh cao cả, sẵn sàng hy sinh vì dân tộc...Họ sẽ có thể hy sinh bất cứ lúc nào, bản thân anh cũng đâu nói trước được ngày nằm xuống.
Sau trận chiến, Tiêu Thần tranh thủ trở về nhà ngay lập tức.
//Đại thiếu gia!
Tiếng gọi của Tiểu Đan kéo suy nghĩ của Tiêu Thần trở về.
//Đại thiếu gia, cậu không được vui sao?
Tiêu Thần thở dài “vậy em nói xem, ta có nên buồn không?”
Tiểu Đan há hốc mồm, cô biết đại thiếu gia của mình đang rất buồn vì cái chết thương tâm của nhị thiếu gia, cô chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng u ám của Tiêu Thần, Tiểu Đan nghe run sợ...”em...em xin phép đại thiếu gia, em trở về làm việc của mình đây ạ!”
Trước giờ chỉ Tiểu Đan mới được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-thue-nguoi-vo-bi-lang-quen/3575243/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.