Phiên ngoại 7: Hoàn Mưa rơi xuống từng cụm lá chuối (*),chim xẹt qua những cành hoa lạnh, lại một mùa xuân nữa trôi qua. (*) Nguyên văn: Vũ đả ba tiêu, mô tả cảnh mưa buồn man mác Ngày hai tháng hai rồng ngẩng đầu, Lữ viên ngoại nhà ở thành Hoài An tổ chức cưới hỏi. Thời buổi loạn lạc, phiên vương khắp nơi tranh nhau từng mẫu đất, yêu ma quỷ quái, cá chuột xà hỗn tạp trộn lẫn vào nhau sống trong dân gian, họ Lữ vì muốn móc nối với đại thổ phỉ Kim Đại Vương của Ích Xương mà đem gả con gái duy nhất mới tròn mười bốn của mình cho họ Kim làm vợ kế. Giờ lành sắp đến, bà mối đang lả lướt đi vào gọi tân nương, nhưng ở ngoài phòng gọi to mấy tiếng đều không thấy bên trong đáp lại, mụ mắng: "Con điếm thúi này lại giở thói cứng đầu rồi, Kim Vương gia năm sáu chục tuổi thì đã sao, phải lớn tuổi mới biết chiều vợ chứ! Mau dẫn tiểu thư ra đây, trễ giờ coi ai chịu!" Nói xong, mụ đá cửa đi vào, nhưng không ngờ nha đầu lẫn ma ma trong phòng đều nằm mê man trên đất, còn tân nương đâu thì không thấy. Tường Lữ phủ rất cao, một cô nương đang mặc hỉ phục đạp lên lưng Hổ Tử, phía bên kia tường là một thiếu niên mặc vải bố, áng chừng mới mười hai mười ba tuổi, nếu chỉ nhìn dáng người thì quả là một thiếu niên cao gầy tuấn dật, cứ tưởng là một tiểu tử cực kỳ tuấn tú nào đó, ai ngờ nó lại thiếu mất một bên môi, nhưng đổi lại cặp mắt nó rất xán lạn thần thái, vô cùng nghiêm nghị ngay thẳng, có điều việc nó đang làm lại có vẻ chẳng mấy đoan chính. Bên cạnh nó là một tên hán tử, hán tử tiếp được Lữ cô nương nhảy từ trên tường xuống, hai người này là một đôi tình nhân, gặp được nhau thì vui mừng khôn xiết. Tiêu Nguyên Tú đưa cương ngựa cho hán tử: "Không thể chậm trễ được, nhân dịp người Lữ gia còn chưa đuổi theo, Lại đại ca mau dẫn tiểu thư đi đi!" Hán tử kia có vẻ là người giang hồ, hắn cảm kích ôm quyền với thiếu niên: "Nguyên huynh đệ thật là trượng nghĩa, ơn này ngày sau Lại mỗ nhất định báo đáp." Tiễn xong đôi tình nhân, Tiêu Nguyên Tú xoay người, nghe được trên tường truyền đến tiếng kêu: "Kéo tao xuống với..." Lúc này, sau tường đồng thời truyền đến tiếng thét to của gia đinh Lữ gia: "Đằng kia! Đuổi theo" Hai tên thiếu niên nghe vậy thì hoảng hốt. Tiêu Nguyên Tú hoàn hồn sớm nhất, nó rống lên với Hổ Tử: "Mẹ nó, mày nhảy xuống nhanh lên!" Hổ Tử cuống cuồng nhảy xuống, nó lăn hai vòng trên mặt đất, Tiêu Nguyên Tú đỡ hảo huynh đệ dậy, sau đó vắt giò lên cổ chạy. "Tiểu Nguyên Tử, tao chạy không nổi..." Vương Hổ chạy cùng một đường với Tiêu Nguyên Tú. Tuy nó cao to nhưng lại không dẻo dai như Nguyên ca nhi. Tiêu Nguyên Tú nghe thấy đằng sau tiếng truy đuổi càng lúc càng gần thì đương lúc dẫn Vương Hổ chạy qua một cái hố to, không biết cái khó ló cái khôn thế nào mà nó lại đẩy Hổ Tử xuống hố. Hổ Tử bò dậy, đứng dưới hố trừng mắt hô to: "Sao mày đá tao xuống hố?" Tiêu Nguyên Tú ngồi xổm phía trên, gấp gáp đáp: "Tí bọn nó đuổi tới, mày liền hô to cứu mạng, nói vì mày giúp bọn nó đuổi cướp nên mới rớt xuống hố, mày giúp tao cầm chân tụi nó nhé, đa tạ huynh đệ!" Vừa dứt lời, nó liền ôm quyền, sau đó quay đầu chuồn lẹ. Không lâu sau, gia đinh Lữ gia đuổi tới, Vương Hổ đứng dưới hố hô to: "Cứu mạng! Cứu mạng!" Đám gia đinh nọ dừng lại, đi lại gần hố, thấy Hổ Tử họ Vương đang đứng dưới đó. Vương Hổ liền đem những lời lúc nãy Tiêu Nguyên Tú chỉ nó thuật lại, bọn họ quả nhiên không hề nghi ngờ nó, lúc mấy người đó kéo Hổ Tử ra thì Tiêu Nguyên Tú đã bỏ chạy mất dạng. Tiêu Nguyên Tú nhìn đám người phía sau đã mất dấu vết thì nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nó chạy một đường vào đường xá đông đúc của Hoài An, trà trộn vào đoàn người thì Lữ gia tất nhiên đừng hòng bắt được nó. Nó đang đắc ý thì bỗng phía trước có một đoàn binh lính cưỡi ngựa chạy xẹt qua, Tiêu Nguyên Tú lanh lẹ né ra, còn tiện đường ôm lấy một bà lão. Những tên lính đó đứng trước công bảng, tên đứng đầu nhảy xuống ngựa, mở ra một phong chiếu thư. Thiên Thừa đế băng hà rồi! Chiếu thư vừa đưa ra thì bá tánh thi nhau ồ lên. Thiên Thừa đế chính là Lý Vĩnh Đạt năm xưa cử bình vào triều, chiếm cứ Ung Kinh lập ra triều đại mới. Sau khi hắn xưng đế, mặc cho liên tục nạp hiền sĩ, thi hành biến pháp nhưng thiên hạ đã chia năm xẻ bảy, khó lòng duy trì, những năm gần đây, phiên vương liên tục tạo phản, dư nghiệt tiền triều cũng ngo ngoe rục rịch. Lý Vĩnh Đạt mới tại vị mười năm đã lao lực quá độ mà chết. Thiên Thừa đế không có con, trong triều định ủng lập con trai của Hàn vương lên làm vua, nhưng con trai Hàn vương chỉ mới năm tuổi, thế là lại chuẩn bị tiết mục trọng thần phù tá thiên tử lấy lại thiên hạ rồi. "Nghe nói, tháng trước Khánh Tương Phong quận vương phản rồi." "Đầu năm nay, loạn thần tặc tử nào cũng lên xưng đế được, quốc không ra quốc, chỉ khổ đám dân đen chúng ta mà thôi." Tiêu Nguyên Tú đi tới, nó nghe người ta nghị luận sôi nổi thì suy tư không nói, mãi đến khi nó đứng trước cửa nhà mình. Hiện giờ, đời sống gia đình họ cũng đã khá lên nhiều, mấy năm trước mới mưa một thôn trang nhỏ. Vương gia cũng dọn đến ở cạnh nhà bọn họ. Đừng xem thường cha của Hổ Tử, nguyên lai hắn từng đỗ đạt tiến sĩ, cũng từng làm quan địa phương mấy năm, nhưng sau bị liên lụy nhiều chuyện nên mới bất đắc dĩ sống mai danh ẩn tích. Tiêu Nguyên Tú đẩy cửa đi vào, trong thôn trang cũng chỉ có hai ba hạ nhân, quản gia thấy Nguyên ca nhi trở về thì chạy lại nói: "Đại ca nhi, lão gia đang chờ ngài trong thư phòng đó." "Cha lớn tìm ta?" Tiêu Nguyên Tú tò mò hỏi: "Nhưng có nói là chuyện gì không?" Quản gia đáp: "Lão gia không nói câu nào, hôm nay ăn sáng trong phòng luôn chứ không ra ngoài." Tiêu Nguyên Tú liền hướng về thư phòng, thôn trang này tuy không đình to mái lớn nhưng nhờ phúc cha nó mà được trang hoàng khá lịch sự và gọn gàng, ai tới thăm cũng phải khen ngợi. Tiêu Nguyên Tú trước không bước vào thư phòng mà nhón nhẹ bước chân hướng về trước, nó chỉ ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng. Thư phòng được trang trí rất đơn giản, chỉ đặt mấy tấm nệm ngồi. Vị cha lớn mà nó mới nhắc đến hiện đang ngồi xếp bằng, trước mặt hắn là một mô hình sa bàn (*),trên tay là một nhánh cây, không biết đang vẽ cái gì. (*) mô hình mô phỏng các khu vực dùng trong quân đội Người này nửa mặt bị hủy hoại, nhưng từ nửa khuôn mặt còn lại có thể thấy tuổi độ bốn mươi mấy, thậm chí còn trẻ hơn. (này là xếp hình nhiều nên trẻ nè, chứ từ đầu truyện đến giờ cũng tầm 50 rồi). Tuy hắn chỉ mặc bố sam sần sùi nhưng trên người luôn có mùi hương dễ chịu, tóc lấy dây thừng buộc lại, tuy không quá nghiêm trang nhưng lại khiến người ta có ấn tượng là người ung dung khoáng đạt. Lại nói, Tiêu Nguyên Tú vẫn luôn thấy cha nó thật sự là một quái nhân. Nói ra có khi không tin chứ cha nó vốn là một kẻ bán nghệ giang hồ. Một người xuất thân giang hồ như vậy nhưng lại là người không chú trong sinh hoạt mà lại biết cách sinh hoạt nhất mà cả đời Tiêu Nguyên Tú từng thấy. Tiêu Nguyên Tú quy quy củ củ đi đến trước mặt cha nó ngồi xuống, tự rót trà cho mình, nhìn cũng không nhìn liền uống hết, sau đó nhổ ra: "Đây là nước lã á?" Tiêu Trọng Nhụ không thèm ngẩng đầu liếc nó, chỉ không cảm xúc đáp: "Mạo tiêm uống hết rồi, còn nước thôi." Mạo tiêm và trà đan tung đều là lá trà cực kỳ đắt tiền, một chỉ (*) có giá vài chục đến cả trăm lượng bạc không chừng. Tiêu Nguyên Tú biết cha nó con nhà lính tính nhà quan (**),mấy năm trước nghèo đến không có gì bỏ miệng, chỉ có mỗi bánh bột bắp để lót dạ nhưng riêng trà thì dù có uống nước lã cũng nhất quyết không chịu uống trà rẻ tiền. Ngoài ra còn rất nhiều chuyện nhưng không tiện nhắc tới. (*) đơn vị trọng lượng ngày trước (**) nguyên văn: thân khất cái, miệng hoàng đế nhưng mình muốn trans thuần Việt một tí Lão cha Tiêu Nguyên Tú nói chuyện rất chậm, mặt hắn không chỉ giống la sát mà ngay cả giọng cũng hư hao nốt. Nói đến đây thì một người cha khác của Tiêu Nguyên Tú lại có giọng nói rất dễ nghe, ngô nông nhuyễn ngữ (*),trong ngữ điệu có một sự lịch sự tao nhã thanh quý khó nói. Tiêu Nguyên Tú vốn từng nghiêm túc muốn học theo nhưng lão cha giọng vịt đực này của nó vậy mà đi giễu cợt: "ngươi chê ta là dân chân đất không giống cha ngươi, em ấy chính là..." (*) Thành ngữ chỉ giọng nói mềm nhẹ, còn nghĩa trên mặt chữ thì thường người vùng Tô Châu, Thượng Hải giọng rất từ tốn nhỏ nhẹ Là...là cái gì? Là cái gì thì cha nó không nói tiếp. Ngoài ra còn rất nhiều chuyện kỳ quái khiến Tiêu Nguyên Tú phải suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng nó đi đến kết luận...đó là cha nó là dân bán nghệ giang hồ, quyến rũ cha nhỏ xuất thân quý giá của nó, sau đó hai người bỏ trốn. Nó từng nghĩ rất lung, hỏi cha lớn: "Cha con...rốt cuộc vì sao lại đi theo ngài ạ?" Cha lớn của nó cũng đăm chiêu một phen, chỉ thở dài nói: "Âu cũng là số kiếp trời định giữa cha ngươi và ta." Tiêu Nguyên Tú sâu sắc cảm thấy cha lớn nó thật không biết xấu hổ, cuỗm lấy cha nó còn bày đặt nói số kiếp cái gì, đầu năm nay, tiểu thuyết ba xu cũng không dám mặt dày viết như vậy. Lúc này, Tiêu Nguyên Tú quỳ thẳng, nhìn cha nó vẽ lên cát, nhìn nửa ngày mới vỡ lẽ ra, nó hỏi: "Cha lớn vẽ đây là địa hình Trường Sơn?" Tiêu Trọng Nhụ dừng tay, lúc này mới giương mắt nhìn con trai, hắn nói: "Không tồi." Tiếp theo, lại vẽ: "Nguyên nhi, ngươi xem. Đây là Trường Sơn, tiếp là Sán Đầu (*),cách Xương Môn Quan chưa đến trăm dặm, là vị trí yếu điểm..." (*) Sán Đầu thuộc tỉnh Quảng Đông ngày nay Tiêu Nguyên Tú nghe đến nhập tâm, chưa đợi cha giải thích xong, nó liền nói: "Như cha nói thì Triệu quân hiện có năm vạn binh mã, Kim quân cũng có hơn mười vạn, nhưng nếu Triệu quân chiếm cứ Trường Sơn, mai phục trên cao thì chỉ cần bắn cung xuống thì Kim quân sẽ tan nát hết, trận này Triệu quân chiếm thế thượng phong rồi." Tiêu Nguyên Tú lại a lên một tiếng, nói: "Nhưng Kim quân hẳn cũng nghĩ đến kế này rồi nên mới không đi đường thủy, hai quân cách xa nhau không ai động đậy thì ba tháng sau, chỉ cần lương thực tiêu hao nhiều, Kim quân tuy nhân số đông nhưng chiếm cứ vùng đồng bằng, viện trợ dễ đến, mà Triệu quân ẩn nấp vào Trường Sơn, không đưa lương lên được..." Tiêu Nguyên Tú xem cha nó: "cho nên Kim quân cốt muốn bên kia tiêu hao quân lương chứ nhất quyết không để chạm trán!" Tiêu Trọng Nhụ nghe đến đây thì hài lòng gật nhẹ đầu. Đầu Tiêu Nguyên Tú xoay chuyển, lường được cách phá trận cục, sau đó Tiêu Trọng Nhụ liền lắc sa bàn xóa đi nét vẽ trước đó. Tiêu Nguyên Tú thấy cha nó cầm nhánh cây vẽ vẽ, sau đó hiện lên trước mắt nó là một bức tranh núi non, có thể nói là vô cùng khí thế, bao la hùng vĩ. Tiêu Nguyên Tú xem không chớp mắt, trong ngực bỗng có rung động không nói nên lời, nó hỏi cha: "Đây là nơi nào..." Nam nhân dừng tay, không tiếng động buông nhánh cây. Hắn từ từ ngồi lui về sau, đôi mắt thâm sâu nhìn thiếu niên lang trước mặt, nhẹ nhếch môi phán một câu khó hiểu. "Đây là thiên hạ của ngươi." Toàn văn hoàn. Editor: tác giả đề toàn văn hoàn nhưng còn 1 đoạn ngắn dưới đây nữa: Tiếng bước chân có quy luật từ xa tiến lại gần, bỗng có người mở cửa tiến vào. Phó Trường Sinh nhìn bao cát loạn xạ trong phòng, rồi nhìn hai cha con, Tiên Nguyên Tú nhìn trời, lão gia cúi đầu uống nước lã, một bộ thời gian trôi qua êm đềm. Cậu liếc nhìn sa bàn trên bàn, nhẹ giọng gọi: "Lão gia." Tiêu Trọng Nhụ ngồi thẳng lưng dậy, ôn hòa mà quy củ đáp. "Vâng, phu nhân." Phó Trường Sinh chỉ để lại một câu: "Đi theo ta." Tiêu Nguyên Tú trơ mắt nhìn lão cha đi theo cha nhỏ nó, không tiếng động nuốt nước miếng cái ực. ....Thân cha, ngài tự lo thân mình cho tốt. Đến đây thì hết thật rồi nhé các bạn. Những lời chia tay mình cũng nói trong chương hoàn chính văn rồi, 7 chương phiên ngoại mình trans trong gần 4 tháng, từ trước Tết đến nay có quá nhiều biến cố như các bạn đã biết. Chỉ chúc mọi người bình an vô sự, công việc có khó khăn cũng ráng vượt qua, mình cũng tự chúc bản thân như vậy. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với Gian Thần, với Tiêu Trọng Nhụ và Phó Trường Sinh suốt 2 năm qua. Tiếp đến mình sẽ cố hoàn thành bộ Ái nhĩ, có thể sau đó sẽ không đào hố thêm bộ nào nữa. Thân chào. À riêng mấy con ml reup thì say đéo nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]