Chương trước
Chương sau
(Tiếp tục cảnh cáo: chỉ có 4 chữ tam quan bất chính)
Lại nói Quân ca nhi đến triều kỳ nên hôn sự buộc phải diễn ra sớm hơn một tháng so với dự kiến. Dù sao những thứ liên quan đến hỉ sự đều đã được chuẩn bị kĩ càng nên sớm hơn một chút cũng không có gì đột ngột.
Tiêu phủ bày biện đến cả trăm bàn tiệc, khách mời gồm người thân bạn bè, trong cung còn sai cả tổng quản thái giám đến chúc vui cũng như đại diện hoàng thượng và hoàng hậu tặng quà cho đôi vợ chồng mới cưới.
Cứ nhìn Tiêu phủ có lớp mái vòm cong vút lộng lẫy điêu lang ngọc thế (1),ngay trước từng cột nhà đều trưng một chậu cây vàng có quả làm bằng đá quý, giá trị của mỗi chậu như thế phải hơn vạn lượng. Ngoài ra, mỗi bàn có đến sáu mươi tư món ăn ngang ngửa với cung yến, vô số tì nữ xinh đẹp vận váy áo đủ màu sắc tới lui phục vụ khách khứa. Đưa mắt nhìn một vòng, đúng là giàu sang quyền quý, hoa hồng liễu lục (2).
(1) Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ công trình kiến trúc đẹp nguy nga, tráng lệ.
(2) Cụm từ mô tả cảnh ngày xuân tươi đẹp,
"Chúc mừng chúc mừng!"
"Tống đại nhân, mời vào trong."
Hôm nay Tiêu Trọng Nhụ mặc một bộ yến phục dệt đỏ viền vàng, năm nay chức tạo cục chỉ sản xuất được năm cuộn vải dệt như thế thì Tiêu thái phó đã có đến ba cuộn. Chất lụa thêu hoa mà không sặc sỡ, đẹp mà không phàm tục, tuy nhiên khuyết điểm duy nhất của nó chính là kén người mặc, ấy thế mà Tiêu Trọng Nhụ vận bộ y phục này lại hợp đến không tưởng. Trên đầu hắn đội một chiếc xích kim quan, thân hình cao lớn khôi ngô đứng giữa đám khách khứa trông vô cùng bắt mắt. Không có gì ngạc nhiên khi những người từng gặp Tiêu thái phó đều ví hắn như thần mặt trời Đông Quân (3),nếu xét về tướng mạo thì Tiêu Trọng Nhụ quả là người đàn ông phong lưu bậc nhất thiên hạ.
(3) Tương đương với thần mặt trời Apollo trong thần thoại Hy Lạp
Cùng lúc đó, quản giá đi tới nói:"Bẩm lão gia và phu nhân, giờ lành đã đến ạ."
Thấy thế, hai vị chủ nhân của Tiêu gia chia nhau ra ngồi ở hai bên. Không bao lâu thì một tràng hỉ pháo vang lên đùng đùng, sau đó một đôi tân nhân cầm tú cầu tiến vào. Tân lang mặt mày tuấn tú nhưng vẫn còn mang nét trẻ con, còn người bên cạnh đội mũ ngọc phủ lớp rèm che trước mặt, mơ hồ có thể thấy người đó bộ dạng cùng lắm chỉ coi như thanh tú, lớn hơn tân lang vài tuổi. Dù sao cưới khào tử cũng không đặt nặng vấn đề nhan sắc, xưa nay vợ cả chỉ cần hiền đức là được, còn muốn đẹp nữa thì nạp thiếp.
Tiêu Trọng Nhụ thấy Quân ca nhi mặc hỉ phục đi tới thì nhìn cậu chằm chằm không dứt. Hôm nay Cố Quân được trang điểm kỹ càng, khuôn mặt bị che sau lớp rèm mờ mờ ảo ảo, mi mắt cậu cụp xuống. Tiêu Trọng Nhụ thật muốn vén lớp rèm che đó ra rồi bưng lấy mặt Quân ca nhi lại gần mình để xem cho thật rõ, Lưu phu nhân thấy hắn thừ người ra thì nhắc khẽ: "Lão gia."
Đôi tân nhân đang quỳ trước mặt hắn, dập đầu chờ lão gia gọi dậy. Mắt Tiêu Trọng Nhụ nhoáng một cái, hắn hoảng hốt chớp mắt lấy lại tỉnh táo, sau đó vẫy tay ra vẻ thản nhiên cười cười: "Đứng...lên đi."
Một đôi tân nhân hạnh phúc bái thiên địa rồi đến bái phu thê, sau đó chủ lễ xướng giọng: "Buổi lễ kết thúc. Đưa vào động phòng!"
Ma ma và nha hoàn tiến tới đưa tân nhân vào phòng trong, mà Tiêu Thịnh thì ở lại để xã giao với tân khách, Tiêu Trọng Nhụ cũng đi tới mời rượu, ngươi một chén ta một chén cứ thế từ trên xuống dưới Tiêu phủ đều là cảnh vui sướng rộn rã.
Chớp mắt một cái trăng đã nhô cao.
Hạ nhân đỡ đại thiếu gia vào trong hỉ phòng. Tiêu Thịnh ở bàn tiệc chỉ uống vài chén nên chưa say nhưng bước chân đã hơi lảo đảo. Vừa bước vào phòng Tiêu Thịnh đã vội đuổi người: "Được rồi, các ngươi lui ra hết đi." Cậu đuổi hết không để ai ở lại trong phòng.
Xưa nay tân nhân động phòng đều không thiếu có người áp tai nghe lén. Mà lúc này bên ngoài mấy tên thiếu gia hoàn khố hai nhà Tiêu Lưu đã tụ tập dán tai lên cửa định làm ồn chọc phá Tiêu Thịnh, may mà Lưu thị lường trước được nên gọi đại nha hoàn đến đuổi bọn chúng đi: "Phu nhân nói ai dám phá chuyện tốt của đại ca nhi sẽ báo lại với người lớn trong nhà các ngươi, cả đám đừng hòng yên thân." Đại nha hoàn nọ tướng mạo xinh đẹp, vừa nói vừa nhướn mi nháy mắt, mấy tên hoàn khố kia cũng không phải không biết điều, bọn chúng đùa giỡn mấy câu với nha hoàn xong thì bị dỗ đuổi đi.
Dãy hành lang u ám cuối cùng cũng được yên tĩnh lại, ánh sáng duy nhất sót lại là ngọn đèn chiếu ra từ trong hỉ phòng. Tiếng gió thổi lào xào trong đêm tựa như tiếng khóc mà cũng như tiếng cười.
Bỗng một bóng người đột ngột xuất hiện, hai tay áo thêu vàng của hắn kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt trong đêm. Hắn dừng lại trước cửa hỉ phòng, một lúc lâu sau mới hơi đưa người về phía trước, cánh cửa theo đó bị đẩy ra tạo thành một khe hở nhỏ.
Trong khi đó, đôi tân nhân trong phòng đã uống hết rượu hợp cẩn, hai người cởi hỉ bào cùng nhau trèo lên giường.
Trên chiếc giường cưới đỏ thẫm được thêu hình long phượng, đôi thiếu niên nhìn nhau đầy ngượng nghịu, mặt ai cũng đỏ bừng. Tiêu Thịnh không biết đã nói gì đó khiến Quân ca nhi cười e lệ, nụ cười của cậu thật khiến người khác phải động lòng. Đại ca nhi nhẹ nâng cằm Quân ca nhi rồi hôn lên môi cậu. Cố Quân run run nhắm chặt lại hai mắt, để mặc đại ca nhi vói lưỡi vào trong miệng mình.
Tiêu Trọng Nhụ lẳng lặng nhìn không chớp mắt, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm trọng không có lấy một nét vui vẻ, tựa như một con ma lang thang giữa chốn thâm trạch nội viện. Lúc này Quân ca nhi đã bị Tiêu Thịnh đè ra giường, hai người hôn nhau một hồi đến mụ người, hai đầu lưỡi quấn vào nhau nghe rất rõ tiếng. Tiêu Trọng Nhụ khẽ nuốt nước miếng, lòng bàn tay giấu trong tay áo dần siết chặt lại...
Ngay khi Tiêu Thịnh đang lần tay vào y phục của Quân ca nhi thì Tiêu Trọng Nhụ dùng lực phất tay một cái biến mất ở cuối dãy hàng lang âm u.
Tiêu lão gia một mình đi tới thiên viện, gọi đôi huynh đệ họ Chung hắn mang về từ lần trước đến hầu hạ. Hôm nay Tiêu gia có việc vui nên các phòng các viện đều bày biện rượu và đồ nhắm. Cứ ngỡ đêm nay lão gia không có hứng làm mấy việc này thế mà lại nổi giận đùng đùng đến đây. Xưa nay Tiêu Trọng Nhụ không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng lúc này người hầu bên cạnh hắn rất nhanh đã phát hiện lão gia không vui, vội vàng tắm rửa sạch sẽ cho cặp huynh đệ rồi đưa lên giường Tiêu Trọng Nhụ.
Tiêu Trọng Nhụ đang nằm nghiêng trên tháp miễn cưỡng mà ăn đồ nhắm uống rượu thì hai anh em Chung Ngạc và Chung Nhuế đi vào. Bọn họ chỉ mặc đồ lót, hạ thân trần truồng để tiện cho lão gia hành sự, thường ngày Tiêu Trọng Nhụ vẫn hay bỡn cợt với tụi nó nhưng tối nay nhìn sắc mặt của lão gia bọn họ nào dám hành động tùy tiện, chỉ cùng nhau trèo lên giường quỳ.
Tiêu Trọng Nhụ nhìn nhìn hai huynh đệ, khóe miệng cười như không cười nói: "Hôm nay gia mệt, hai ngươi tự làm đi."
Chung Ngạc Chung Nhuế liếc mắt dò xét lẫn nhau, không ngờ Tiêu Trọng Nhụ lại muốn nhìn hai bọn họ làm với nhau. Chung Ngạc mặt trắng bệch, nhỏ giọng gọi "Lão gia". Tiêu Trọng Nhụ đối với y không có lấy nửa điểm thương tiếc, ngược lại cười nói: "Nhuế nhi, anh ngươi không dám vậy ngươi tới đi."
Người hầu hạ Tiêu thái phó đều biết tuy Tiêu Trọng Nhụ bề ngoài nhìn nho nhã nhưng kỳ thật bản chất hắn rất cay nghiệt. Chung Nhuế giang tay tát ca ca một bạt tai. Chung Ngạc bị đánh đến ong đầu hoa mắt, nghiêng người ngã xuống giường. Chung Nhuế liền bò lên người y, lấy tay cởi quần áo y ra. Chung Ngạc giật người vừa né vừa đá, bị Chung Nhuế đánh cho hai cái, mắng "Đồ đê tiện khiếm thao!" sau đó banh hai chân của y ra, cắm ngón tay vào. Hai má Chung Ngạc bị đánh sưng đỏ, khóe miệng bị rách, cuối cùng cũng chịu an phận nghiêng người nằm trên giường chảy nước mắt. Chưa đầy một lúc Chung Nhuế liền vuốt dương v*t cứng rắn cắm vào âm hộ của ca ca. Hai anh em ôm chặt lấy nhau bắt đầu ân ái. Tiêu Trọng Nhụ lạnh mắt nhìn đôi huynh đệ trước mặt, hắn thấy Chung Ngạc từ đầu còn ra vẻ bất khuất ai ngờ chưa được bao lâu bị em trai mình làm đã rên rỉ liên tục. Trong đầu hắn dần hiện lên hình ảnh đêm đó Quân ca nhi dùng dâm cụ để thủ dâm, bèn nhập bộ dạng hai người làm một, bỗng dưng hắn phát cáu ra lệnh cho Chung Nhuế nằm xuống, Chung Ngạc nằm trên người đệ đệ, Tiêu Trọng Nhụ móc dương v*t ra, tách hai cánh mông của Chung Ngạc ra rồi chọt vào hậu đình của y. Chung Ngạc đau đến rúm ró, xương cốt cả người run lên như muốn vỡ vụn hết. Tiêu Trọng Nhụ như muốn trút hết căm phẫn lên người y, liều mạng đâm lấy đâm để. Chung Ngạc bị tổng tiến công cả hai nơi sướng đến dục tiên dục tử, ngọc căn của y bị buộc xuất tinh đến mấy lần, thiếu chút nữa đã bị Tiêu Trọng Nhụ đùa đến chết trên giường.
Phía bên kia Tiêu Trọng Nhụ chứng kiến Quân ca nhi và con trai thân thiết nên ghen ghét dữ dội đi chà đạp Chung Ngạc để trút giận. Một đôi vợ chồng mới cưới mà đã lộ nhu tình mật ý rồi.
Lại nhìn đôi thiếu niên đã cởi hết quần áo nằm trên chiếc giường đỏ. Hai má Quân ca nhi đỏ bừng, đôi chân mở rộng còn Tiêu Thịnh thì đang tuốt dương cụ, cái đó dài chưa tới ba bốn tất, rõ ràng là chưa trưởng thành hoàn toàn, còn rất non nớt. Đại ca nhi thấy đã đủ cứng bèn bò lên người Quân ca nhi định cho vào trong, chọt hai cái mà quy đầu vẫn chưa tiến vào được. Cố Quân thấy phía dưới ướt ướt bèn ưỡn người lên nhìn thì thấy cái đó của Tiêu Thịnh đã mềm oặt xuống.
Mặt Tiêu Thịnh đỏ tía như gan heo, cậu ta lắp bắp: "Trước kia...trước kia đâu có vậy chứ." Vốn dĩ đều là như vậy, trước đây lúc cậu ta ăn nằm với nha hoàn Hà Hương, cô ta vẫn luôn nịnh bợ cậu, nằm ngửa ra mặc đại ca nhi làm kiểu gì cũng khen lấy khen để. Mà giờ Tiêu Thịnh yêu Quân ca nhi, mấy ngày nay vẫn luôn nhớ tới đóa hoa xinh đẹp của cậu, thế mà tối nay tưởng rốt cuộc có thể hái được thì ai dè còn chưa kịp đâm vào đã tiết ra hết.
Cố Quân ngồi dậy an ủi đại ca nhi, Tiêu Thịnh giữ chặt lấy cậu, nói: "Anh thủ dâm cho ta đi, đảm bảo lên được." Lấy tính cách của Cố Quân tất nhiên là cậu không muốn làm vậy, nhưng mắt thấy đại ca nhi quá sốt ruột nên cũng chỉ biết dùng tay vuốt cho cậu ta, đến khi cứng được bảy tám phần thì Tiêu Thịnh nói: "Anh nằm xuống chúng ta thử lại lần nữa xem." Cố Quân ngoan ngoãn nằm xuống để đại ca nhi cắm vào. Tiêu Thịnh đi vào sâu trong đám lông mu bị hai mép hoa thần bên ngoài bao bọc lấy, cứ thế chưa đến hai phát đã bắn lên chân Cố Quân.
"Không làm nữa!" Tiêu Thịnh tức giận bò dậy. Cố Quân vội mặc lại quần áo, do dự một lát mới lại gần Tiêu Thịnh, nhẹ giọng khuyên: "Có thể là...do uống hơi nhiều rượu. Tối nay ai cũng mệt cả rồi hay là chúng ta đi ngủ sớm đi, để thêm hai ngày nữa lại thử lần nữa."
Cậu nhị thế tổ Tiêu Thịnh này vốn trước giờ ai khuyên can cũng không nghe, chỉ nghe lời một mình Quân ca nhi. Cậu ta thấy Quân ca nhi cũng không cười nhạo mình nên đáp: "Cũng phải. Vậy đi ngủ đi." Sau đó hai người liền trở về giường ôm nhau ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.