Cuối năm Vạn Triệu thứ năm, tấm biển của phủ Thừa tướng được sửa thành “Tạ phủ”.
Lại đúng vào lúc năm ấy tuyết rơi, những bông hoa tuyết phiêu diêu phủ trắng khắp kinh thành.
Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi tới, lưu lại trên mặt đường hai vệt bánh xe sâu hoắm. Cỗ xe rất đơn giản không có trang trí gì, nhưng người đánh xe ngồi phía trước trông rất thong dong nhàn nhã.
Xe đi tới Tạ phủ, thì từ từ dừng lại, sau khi cho xe ngựa dừng lại xong, người đánh xe liền quay lại nói với người bên trong xe: “Gia, tới Tạ phủ rồi.”
Trong xe truyền ra một tiếng “ừ” hờ hững của một người đàn ông, người đánh xe lập tức nhanh nhẹn đi tới chỗ cửa xe, định đỡ người đó xuống.
Người tới tóc được búi cao, mũ áo chỉnh tề, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, lông mày dài đến gần thái dương, đôi mắt lấp lánh có thần, khí độ trên người và chiếc xe quá đỗi đơn giản quả thực không hề ăn khớp với nhau.
Hắn đút tay vào ống tay áo, không để người đánh xe đỡ: “Ngươi đi gọi cửa, sau đó quay về phủ đi.”
Người đánh xe tuân lệnh, nhưng lại không nhịn được nói: “Gia, Trác gia đã dặn dò tiểu nhân đi theo người, giờ một mình người vào gặp nàng ta, nếu Trác gia biết, thì sợ rằng tiểu nhân sẽ gặp phiền phức mất, hay người……”
Người đó “hừ” khẽ một tiếng, cắt ngang lời hắn, “Bên phía Trác Thanh ngươi không cần lo, đi gọi đi.”
Người đánh xe nghe hắn nói vậy, như được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-than-quy-xuong-cho-tram/2141785/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.