Cách đó không xa có một người cười nham hiểm nói: “Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt rồi, ta còn tưởng hoàng đế Đại Sở là nhân vật anh minh thế nào cơ, khích bác khiến nước ta và nước Sở chiến trận liên miên, hóa ra lại là một kẻ đoạn tụ, uổng công bọn ta ngày ngày nghĩ cách nên đối phó thế nào, thì ra..” Nói đoạn, lại phá lên cười, trong tiếng cười chứa đầy vẻ chế giễu.
Hắn cười còn chưa dứt, thì hình như bên cạnh có người nghe thấy tiếng cười mỉa mải ấy, cũng bật ra một tràng cười phụ họa theo âm vang khắp nơi.
Tạ Lâm và Minh Trọng Mưu đưa mắt nhìn nhau, biết rằng đối phương quân số đông như vậy, mà bên mình lại chỉ có hai người, hôm nay muốn thoát thân, chỉ sợ rằng ngàn khó vạn khó!
Tạ Lâm bị ngã, chỉ cảm thấy bụng dưới rất đau, nhưng tình thế cấp bách, nên cũng không màng tới đau đớn, nàng nhìn bốn phía xung quanh, bọn họ vừa mới quất ngựa phi như điên, hiện giờ không có lấy một hộ vệ, kẻ địch thì bao vây rình rập, hôm nay e rằng không tốt lành gì rồi. Tuy đám người đó đã cải trang, nhưng cũng không phải không nhìn ra manh mối, vừa nãy khi mũi tên bắn tới, Tạ Lâm đã kịp liếc mắt quan sát, thấy trên mũi tên có những hoa văn màu tối trông vô cùng quen mắt, bọn người kia mặc dù có bịt khăn che mặt, nhưng cử chỉ không hề tầm thường chút nào.
Chi cánh của Đại Sở tuy rằng cũng không ít, nhưng tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-than-quy-xuong-cho-tram/2141776/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.