“Xin bệ hạ cứ trừng trị thần, coi như là…… đền tội chotiện nội.” Nghiêm Quán quỳ xuống khấu đầu, nói đến đây, mọi người địnhngăn hắn lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trương Dụ nén cơn bực tức trong ngực xuống, quát khẽ: “Ngươi nói vớ vẩngì vậy?” Ông ta hành lễ với Minh Trọng Mưu, khuyên lơn: “Bệ hạ, chuyệnnày vẫn chưa được tra xét rõ ràng, nên không thể nói bừa. Tại sao rượunày thê tử của Nghiêm Quán uống thì xảy ra chuyện, còn hắn uống thì lạikhông sao, chuyện này bệ hạ nên điều tra tỉ mỉ, nếu không người tốt sẽbị hàm oan, giống như Úy Trì đại nhân đã nói, kẻ thù khoái trá ngườithân đau lòng, vậy nên chắc chắn phải xử lý cẩn thận.”
Minh Trọng Mưu liếc nhìn ông ta, “Ừ” một tiếng nặng nề, tỏ ý đồng tình.Đúng lúc ấy đột nhiên lại nghe tiếng Lạc Thạch Thiên kêu “Ồ” một tiếng,mọi người đồng loạt quay ra, Minh Trọng Mưu lên tiếng hỏi hắn: “Ngự yphát hiện ra điều gì sao?”.
“Thật ra không phải phát hiện gì lớn, chỉ là đã biết rốt cuộc tân nươngtrúng độc như thế nào thôi.” Lạc Thạch Thiên giơ cây kim bạc trong tayra, thưa lại: “Bệ hạ, xin hãy để thần để đổ nước sạch vào trong chén,thần sẽ dùng nó để kiểm nghiệm những gì mình đang nghĩ.”
Minh Trọng Mưu giống như ngộ ra điều gì đó, ánh mắt quét về phía bìnhrượu, “Không sao, khanh cứ làm theo những gì mình nghĩ đi.” Nói đoạn,hắn ra lệnh cho tùy tùng bên cạnh lấy nước sạch đến cho Lạc Thạch Thiên.
Nhưng Nghiêm Quán đang quỳ dưới đất nghe vậy liền khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-than-quy-xuong-cho-tram/2141773/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.