Lúc Tạ Lâm cầm đến cái nghiên mực, chỉ biết khóc dở mếu dở.
Mấy ngày trước, Tạ Lâm ép buộc Hầu Thiết Tranh cáo quan về quê dưỡnglão, Minh Trọng Mưu đã lấy cái nghiên mực này ném vào mặt Tạ Lâm, nhưngTạ Lâm né sang một bên, nên cái nghiên đập vào tường, rơi mẻ xừ nó luônmột góc.
Cái nghiên đó rất quý, lại là bảo bối trong lòng Minh Trọng Mưu, rơi vỡnhư vậy nên không thể sử dụng tiếp được nữa, lại đúng vào lúc trong lòng Minh Trọng Mưu đang tích lửa giận, nên không trách được việc hắn cứcanh cánh mãi trong lòng, chỉ thiếu điều hét toáng lên “Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta sẽ liều mạng với ngươi”.
Không ngờ rằng lần này Tạ Lâm lại được Minh Mưu Trọng thưởng cho cáinghiên mực đó, còn bị dặn dò nghiêm khắc, không được không được phép đểva đập lung tung.
Ai không biết, lại tưởng là đồ cổ trân quý, sợ va sợ đập.
Tốt thôi, đồ được ngự ban vốn dĩ cũng nên bảo quản cẩn thận, vì thế TạLâm dặn dò Mặc Nhi, rửa cái nghiên cho thật sạch, đặt ngay ngắn trênbàn, bút cũng được đem đi rửa, cắm vào trong ống bút.
“……” Mặc Nhi thắc mắc hỏi, “Đây là đồ được ngự ban, đối đãi tùy tiện vậy, không hay lắm?”.
Tạ Lâm khoát khoát tay, “Không sao đâu, chẳng qua cũng là món đồ rơihỏng rồi, bệ hạ có hỏi cũng sẽ chỉ hỏi mình ta thôi. Nàng cứ qua loa đại khái thôi cũng được, bệ hạ sẽ không đối xử với nàng như thế đâu.”
“……”
Mặc Nhi không còn lời nào để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-than-quy-xuong-cho-tram/2141747/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.