Chương trước
Chương sau
Lúc Tạ Lâm cầm đến cái nghiên mực, chỉ biết khóc dở mếu dở.

Mấy ngày trước, Tạ Lâm ép buộc Hầu Thiết Tranh cáo quan về quê dưỡnglão, Minh Trọng Mưu đã lấy cái nghiên mực này ném vào mặt Tạ Lâm, nhưngTạ Lâm né sang một bên, nên cái nghiên đập vào tường, rơi mẻ xừ nó luônmột góc.

Cái nghiên đó rất quý, lại là bảo bối trong lòng Minh Trọng Mưu, rơi vỡnhư vậy nên không thể sử dụng tiếp được nữa, lại đúng vào lúc trong lòng Minh Trọng Mưu đang tích lửa giận, nên không trách được việc hắn cứcanh cánh mãi trong lòng, chỉ thiếu điều hét toáng lên “Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta sẽ liều mạng với ngươi”.

Không ngờ rằng lần này Tạ Lâm lại được Minh Mưu Trọng thưởng cho cáinghiên mực đó, còn bị dặn dò nghiêm khắc, không được không được phép đểva đập lung tung.

Ai không biết, lại tưởng là đồ cổ trân quý, sợ va sợ đập.

Tốt thôi, đồ được ngự ban vốn dĩ cũng nên bảo quản cẩn thận, vì thế TạLâm dặn dò Mặc Nhi, rửa cái nghiên cho thật sạch, đặt ngay ngắn trênbàn, bút cũng được đem đi rửa, cắm vào trong ống bút.

“……” Mặc Nhi thắc mắc hỏi, “Đây là đồ được ngự ban, đối đãi tùy tiện vậy, không hay lắm?”.

Tạ Lâm khoát khoát tay, “Không sao đâu, chẳng qua cũng là món đồ rơihỏng rồi, bệ hạ có hỏi cũng sẽ chỉ hỏi mình ta thôi. Nàng cứ qua loa đại khái thôi cũng được, bệ hạ sẽ không đối xử với nàng như thế đâu.”

“……”

Mặc Nhi không còn lời nào để nói.

Vấn đề không phải ở nghĩa đen của câu “chỉ hỏi mình người”, không phảilà “chỉ” hỏi mình người, lại càng không phải chỉ “mỗi mình người” làhỏi, cứ chấp nhất bám víu vào câu chữ, liệu có thích hợp không? Bệ hạmuốn đổi mạng của Thừa tướng lấy “mạng” của cái nghiên mực này, đây vốndĩ là một vụ mua bán lỗ vốn, Gia cũng tùy tiện quá, dù không coi mạngmình là mạng, thì cũng không nên lấy “mạng” của nghiên mực làm mạng nhưthế chứ.

Cả ngày Mặc Nhi đành nhìn chằm chằm vào thư phòng, mỗi ngày khi Tạ Lâmbắt đầu mài mực viết sách, là Mặc Nhi lại đích thân ra tay, lúc khôngdùng đến, liền cất vào trong tủ, quyết không để người thứ hai động tayvào, sợ cái nghiên mực thật sự sẽ va đập lung tung mà vỡ hỏng.

Tạ Lâm cười nàng, “Cái nghiên mực này là bảo bối của nàng sao? Sau nàynàng đi lấy người khác, cho nàng cái nghiên mực này làm của hồi mônnhé.”

Mặc Nhi khóc dở mếu dở, của hồi môn ngự ban, cũng phải xem vị hôn phutương lai của nàng có thể nhận nổi không mới được, huồng hồ, tiền đề cho việc này, phải là bệ hạ đồng ý để thứ đồ ngự ban đó thành của hồi môncơ.

Tạ Lâm thấy nàng không muốn, bèn nói: “Vậy bỏ đi, nếu sau này nàng không gả ra ngoài, thì gả cho cái nghiên mực này cũng được.”

Mặc Nhi: “……”

Tạ Lâm vừa bước vào thư phòng, thì Mặc Nhi cũng đi theo hầu, ban đêm đingủ, Mặc Nhi cũng được triệu gọi thường xuyên. Vì thế phố xá đồn đạirằng, Mặc Nhi là nàng thiếp được Tạ Lâm sủng ái nhất, có thể nói là tốiđến một khắc đêm xuân không ngừng nghỉ, ban ngày lại còn đắm đuối nhìnnhau, cứ như thể một ngày nhiều canh giờ như vậy, cũng không đủ cho cảhai người dùng.

Trong khoảng thời gian đó, hai nàng thiếp khác trong phủ Thừa tướng làThục Hà và Khởi La, đang phải đối mặt với nguy cơ thất sủng.

Lời đồn bên ngoài càng lúc càng khiếp, vừa hay không cẩn thận liềntruyền vào trong cung, khiến Minh Trọng Mưu cũng phải ghé mắt tò mòchuyện của Tạ Lâm.

Bình thường lúc triều sáng, hễ Tạ Lâm mở lời giảng giải, là đầu óc MinhTrọng Mưu lại phiêu du đến chỗ khác, sau khi tan buổi triều, lúc phêduyệt tấu chương, cùng các chư thần nghị sự, chỉ cần Tạ Lâm lên tiếng,là Minh Trọng Mưu cũng thất thần theo.

Thường là Tạ Lâm đã nói xong, mà Minh Trọng Mưu vẫn còn ngây ra nhìnchằm chằm vào mặt nàng, nàng liền cung kính nói: “Thần đã bẩm báo xongxuôi, bệ hạ thấy ý kiến của thần thế nào?” Minh Trọng Mưu vẫn ngâyngười.

Đợi Tạ Lâm gọi hắn đến hai ba tiếng, hắn mới hoàn hồn.

Minh Trọng Mưu vừa nãy chẳng nghe vào tai được chữ nào, nên đương chẳngthể có suy nghĩ gì về “ý kiến” của Tạ Lâm được, hắn chỉ đành ho khan một tiếng, nói như thể trầm tư lắm: “Khanh hãy nói lại một lần nữa đi,trong đầu trẫm đang suy, nên chưa kịp kiểm chứng.”

Tạ Lâm chỉ đành lặp lại một lần nữa với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Tạ Lâm không phải là kẻ ngốc, cũng không hề bị mù, nên đương nhiên có vài ý kiến về tác phong của Minh Trọng Mưu.

Sau vài lần như thế, cuối cùng Tạ Lâm không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, sau khi các đại thần đã rời đi, mới vái hắn một cái sát đất, chậm rãimở miệng nói bằng giọng nằng nề: “Bất kể bệ hạ bất mãn với thần baonhiêu đi chăng nữa, bệ hạ cũng nên lấy quốc sự làm trọng. Trước giờ thần luôn tận tâm phò tá bệ hạ, chưa từng có tư tâm, bệ hạ minh giám, xinhãy cứ yên tâm về thần, không nên……” nàng nghĩ ngợi một lúc, lần đầutiên có cảm giác mở miệng có chút gian nan đến vậy, “Không nên cứ nhìnchằm chằm vào thần như vậy.” Nói đoạn, Tạ Lâm sầm mặt xuống, khe khẽ lắc đầu, rời đi.

Hành động này của Tạ Lâm, khiến Minh Trọng Mưu sững sờ.

Tạ Lâm nhất định là đang cho rằng, Minh Trọng Mưu không tín nhiệm nàng, nên mới nhìn chằm chằm mình như vậy.

Nhưng Minh Trọng Mưu lại không hề nghĩ như thế.

Chỉ là hắn bỗng nhiên cảm thấy, Tạ Lâm của mọi ngày, đã khác rồi.

Khi thì nàng nói chuyện hùng hồn, miệng lưỡi linh hoạt, thậm chí có thểphản bác khiến quần thần á khẩu không nói được gì, khi thì lại trầm tĩnh khiến người ta phát hãi, lúc Tạ Lâm trầm tư không một ai biết được rốtcuộc nàng đang nghĩ những gì.

Có lẽ chuyện mà nàng đang nghĩ, đủ để khiến toàn bộ giang sơn triều đình Đại Sở run rẩy.

Nhưng hắn lại cảm thấy, gần đây Tạ Lâm ôn hòa hơn rất nhiều.

Có lẽ là một loại ảo giác, bởi lẽ ngôn từ của Tạ Lâm, vẫn sắc bén nhưxưa, cả con người nàng, vẫn bén nhọn như dao không gì bì kịp, sống lưngvẫn cứ thẳng tắp, như thể dù có chuyện gì đi nữa, cũng không thể nàođánh gục được nàng.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng ôn hòa hơn rất nhiều.

Hoặc là vì khoảnh khắc thần thái của người ấy, hoặc là do nghĩ đến giọng điệu ngữ khí của người ấy.

Minh Trọng Mưu không nhịn được muốn quan sát nàng.

Hắn phát hiện ra, lúc nàng không đồng ý một việc gì đó, lông mày của một bên sẽ hơi nhướng lên, lông này của nàng cũng không giống với ngườikhác, mà rất sắc, trong ánh mắt nàng luôn chứa đựng luồng ánh sáng từnhững mảnh vỡ của các vì tinh tú trên cao.

Khi nàng cảm thấy mất kiên nhẫn, nàng sẽ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ngóntay của nàng thon dài, khớp xương không rõ ràng lắm, chỉ là những vếtchai trên đốt ngón tay chứng tỏ nàng là văn nhân thường xuyên viết chữ.

Tuy rằng sống lưng của nàng luôn thẳng tắp, nhưng bóng lưng lại rất côđộc, có những lúc, sự gầy mảnh của nàng, khiến hắn cảm thấy không saohiểu nổi.

Nếu người này không phải là Thừa tướng của hắn, nếu người này tâm cơkhông thâm sâu, khó đoán, thì không ai có thể hiểu được con người nàygánh vác trách nhiệm của ngàn vạn con dân Đại Sở, là trọng thần, quyềnthần của triều đình, thủ đoạn của người này, có thể khiến cho tất cảbách tính Đại Sở phải ớn lạnh không thôi.

Nhưng cho dù là vậy, Minh Trọng Mưu vẫn cứ có cảm giác, dường như conngười này không phải như thế, nàng nhất định có một khía cạnh riêng, chỉ là không biết nàng định sẽ thể hiện khía cạnh này cho ai xem mà thôi.

Gần đây tin đồn về tình cảm sâu đậm của Tạ Lâm và Mặc Nhi đã lan truyềnầm ĩ khắp nơi, thậm chí có dạo còn có lời đồn rằng, Tạ Lâm định đưa MặcNhi lên làm chính thất, để nàng trở thành bà cả của phủ Thừa tướng.

Không hiểu sao Minh Trọng Mưu rất bài xích cái tin đồn này, nhưng hắn lại không hiểu, tại sao mình bài xích.

Gần đây hắn nằm mơ càng lúc càng nhiều.

Dưới ánh nến mờ ảo lay động, đêm tối như càng huyền diệu hơn, đôi mắt của người ấy, say lòng người biết bao.

Hình bóng nàng khiến người ta mê đắm, hắn nhớ ánh nến hắt bóng nàng lênbức tường, mềm mại vô cùng, tựa hồ như một giấc mơ đẹp mong manh.

Nàng không phải là cô gái đầu tiên hắn từng ôm, nhưng nàng lại là cô gái khiến hắn thương nhớ nhất.

Nhưng lúc hắn muốn được nhìn thấy khuôn mặt nàng, thì khuôn mặt nàng lại hiện lên quá đỗi mơ hồ, hắn láng máng nhớ rằng mình đã gọi nàng là gì,hắn gọi nàng là “ái phi”.

Minh Trọng Mưu không phải là vì hoàng đế thích phóng túng, hắn có năm vị phi tử, mấy ngày nay, hắn đã đi khắp một lượt cung của các nàng ấy,không có việc gì cũng uống trà, nói chuyện, khi đêm xuống, liền ngủ lại. Hắn nghĩ mình đã từng ôm các nàng ấy rồi, vậy thì có lẽ cô gái ấy,chính là một người trong số họ.

Hành động của hắn, bị Thái hậu nhìn thấy, bà liền cảm thấy có đôi phầnđược an ủi, nhủ thầm cuối cùng hoàng đế cũng nghĩ thông chuyện con cáirồi, hiểu được rằng hoàng gia nên có thêm cành thêm lá sủng hạnh hậucung sinh con nối dõi lo chuyện hương hỏa sau này.

Nhưng……

Mỗi lần Minh Trọng Mưu súng ống đạn dược sẵn sàng, thì kết quả lúc ômcác nàng ấy vào lòng, cho dù các nàng ấy có quyến rũ mê hoặc hơn nữa, da thịt có mềm mại nõn nã hơn nữa, khuôn mặt có yêu kiều khả ái hơn nữa,thì Minh Trọng Mưu cũng không nảy sinh chút dục vọng nào với các nàng ấy cả, vừa nhìn thấy mặt họ, vừa ôm lấy thân hình họ, thì bao nhiêu dụcvọng của hắn đều tiêu tan, tinh thần vô cùng tỉnh táo, trong đầu tuyệtđối không vương một chút ý niệm mê đắm nào.

Những cô gái này, khi ôm hoàn toàn không có cảm giác vừa vặn ấy. Hắn vẫn còn nhớ buổi tối hôm đó, đối với cô gái kia, hắn có làm sao cũng thấythiếu, có muốn bao nhiêu, cũng đều thấy không đủ. Nhưng đối với những cô gái khác, chẳng có chút ham muốn nào.

Minh Trọng Mưu và phi tử ở trong chăn cởi hết chỉ còn lại áo lót, sau đó, cả đêm mất ngủ.

Hoàng đế bệ hạ im lặng đến sáng.

Minh Trọng Mưu thật sự rất khổ sở. Mỗi ngày mỗi đêm, khi lên triều bãitriều, khi đi thỉnh an Thái hậu, đều mang theo cặp mắt đen sì rõ ràng mà nổi bật, gây náo loạn đến nỗi mưa gió khắp hoàng thành, để lại biết bao lời đồn đạu sau lưng, rằng hoàng đế bệ hạ phóng túng quá độ, mọi ngườinhìn đi, đến mắt cũng thâm đen sì rồi kìa!

Ngay cả Tạ Lâm cũng không thể làm ngơ, một hôm khi đang ở trong ngự thưphòng bàn việc, Tạ Lâm cũng không màng đến chuyện phê duyệt tấu chương,ánh mắt nhìn đăm đăm vào mặt Minh Trọng Mưu, im lặng hồi lâu, rồi mớinói: “Bệ hạ…… nên chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, đêm vẫn còn dài, không nênvội vã cấp tập trong một chốc một lát thế.”

“……”

Đây là đang phê bình hắn chỉ biết chú ý đến chuyện một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, vậy là không được, phải chú ý tiết chế!

Minh Trọng Minh không biết nói gì chỉ đành hỏi trời xanh.

Ta có lòng, cớ sao người nỡ đành lòng phũ ta!

Minh Trọng Mưu quyết định nếu hắn chỉ có thể ôm cô gái kia, hơn thế hắncũng đã hủy đi sự thanh bạch của nàng ấy, thì hắn nhất định phải thẩmtra nghiêm ngặt, liệt tất cả những cô gái có dấu hiệu khả nghi vào trong danh sách đối tượng thẩm tra, bao gồm cả cung nữ, tú nữ, cùng đều phảiliệt kê ra. Nếu cô gái ấy thật sự phù hợp với hắn, hơn thế lại biết cách nói năng có đầu óc, lại thêm vài phần nhan sắc…… thì được phong làmHoàng hậu, cũng không phải chuyện không thể.

Sau khi lọa trừ hết người này đến người khác, Minh Trọng Mưu cảm thấy vô cùng sầu não, hiện giờ, hắn gần như đã hoảng loạn nghi thần nghi quỷ,thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Mấy ngày trước Minh Trọng Mưu quyết định thẩm tra một cung nữ mài mực và dọn dẹp ngự thư phòng cho mình, vì thế trước khi nghị sự, Minh TrọngMưu càng chú ý đến dáng người dung mạo và động tác của cô cung nữ này.

Nhưng khi bắt đầu nghị sự, khoảnh khắc lúc Tạ Lâm bước vào, Minh TrọngMưu liền quên sạch bách những chuyện đó, hắn bị ngôn từ sắc sảo lại nhạy bén của Tạ Lâm hấp dẫn, sau đó nhìn cứ ngây ra nhìn nàng.

Đợi đến khi quần thần đã lui ra hết, Minh Trọng Mưu dường như vẫn cònđang thẫn thờ, việc quan sát cung nữ gì đó, đã bị hắn ném luôn ra khỏiđầu từ lâu.

Minh Trọng Mưu chỉ tưởng rằng, chuyện hôm ấy tuy có bất ngờ, nhưng cũnghợp tình hợp lý. Vì Tạ Lâm quả thực thông minh mẫn tiệp, lại ăn nói lưuloát, hắn thường xuyên bị lời nói kinh người của Tạ Lâm làm cho đứnghình, nên cũng không trách được.

Nhưng vài ngày sau, thì Minh Trọng Mưu nhận ra rằng, tình trạng bệnh của mình có vẻ như càng ngày càng nghiêm trọng, hắn thường xuyên nhìn chằmchằm vào Tạ Lâm đến thất thần, thỉnh thoảng thậm chí còn ngây ra nhìnđối phương mở miệng ra khép miệng lại khi nói chuyện.

Thỉnh thoảng có những lúc còn liếc trộm thắt lưng của đối phương, nhủthầm thắt lưng của hắn thon nhỏ biết bao, liệu một tay có thể ôm trọnđược không nhỉ.

Lúc bị đối phương chọc tức đến thiếu chút nữa là trợn trừng cả mắt, thì lại luôn cảm thấy rất kích động.

……. Khép chặt cánh môi của đối phương lại, để đối phương không thể phun ra những lời khiến hắn nổi điên nữa.

Minh Trọng Mưu bị cái suy nghĩ đó làm cho kinh hãi.

Cho dù dáng vẻ của Tạ Lâm quả thực là khá được, đầu óc cũng không tồi,vừa thông minh lại cơ trí, còn có thể giúp hắn trị quốc, có vẻ như có đủ tư cách làm Hoàng hậu của hắn……

Minh Trọng Mưu vừa nghĩ đến đây, liền không nhịn được tát vào mặt mìnhmột cái, nhanh chóng chấm dứt luồng suy nghĩ mới manh nha trong đầu.

Cho dù là vậy, hắn cũng không thể để Tạ Lâm bước vào hoàng cung, trở thành Hoàng hậu của hắn được!

Vì, cho dù ngoại hình của Tạ Lâm rất được, đầu óc rất được, học thứcuyên bác, cũng không thể che giấu được một lỗ hổng khủng khiếp.

Tạ Lâm là đàn, ông, một gã đàn ông, đáng sợ, cho dù Tạ Lâm có học thứchơn thế, có đầu óc hơn thế, cũng không thể giấu đi sự thực rằng hắn làđàn ông.

Huống hồ là, triều đình Đại Sở cũng chưa từng có tiền lệ đàn ông nắmquyền, lại trở thành Hoàng hậu như vậy bao giờ, như thế không hợp với tổ chế, nếu để Tạ Lâm bước vào hoàng cung, chỉ sợ khó mà phá được cửa ảicủa các vị đại thần, nhưng dựa vào bản lĩnh và sự quyết đoán của hắn,của ải của các vị đại thần thật sự có khó phá như vậy sao? Nếu Tạ Lâmtrở thành Hoàng hậu, cùng chung hưởng thiên hạ với hắn, thiết nghĩ TạLâm thích quyền lực như vậy, sợ rằng vui còn chẳng kịp ý chứ.

Nghĩ đến Tạ Lâm sẽ nở nụ cười, Minh Trọng Mưu không nhịn được liền rùng mình.

Minh Trọng Mưu không kìm được giáng cho mình một cái tát nữa, hy vọng đánh cho bản thân tỉnh ra.

Sao hắn lại có thể nghĩ đến việc giải quyết vấn đề Tạ Lâm lên làm Hoàng hậu chứ?

Rõ ràng vấn đề ở đây là Tạ Lâm không thể gả cho hắn!

Minh Trọng Mưu buồn bực vò đầu.

Ngày hôm sau, Minh Trọng Mưu không chỉ vác theo đôi mắt đen sì mà còn cả cặp má đỏ ửng lên triều.

Các đại thần đều không kìm được liếc trộm hai má của bệ hạ, thầm nghĩ ai mà to gan thế, dám đánh vào mặt bệ hạ?

Hôm nay tâm tình của Minh Trọng Mưu rất không tốt, toàn bộ triều đình áp suất thấp nghiêm trọng, quần thần ngay cả việc thở mạnh cũng không dám.

Thật sự có người dám đánh vào mặt bệ hạ sao?

Có một vị đại thần không nén được liếc mắt quan sát Tạ Lâm đang đứng ngay phía trước.

Tạ Lâm dường như không mảy may nhận ra, vẫn thao thao bật tuyệt, nhữngvị đại thần khác của Đại Sở, trước sau như một, tất cả đều bị nàng phảnbác. Sau đó Minh Trọng Mưu lại không nhịn được nhìn nàng đến thất thần.Đến lúc tan triều, còn phải để Lại Xương tới nhắc, lúc ấy mới cho tantriều.

Sau khi tan triều, Úy Trì Chính liền hỏi Tạ Lâm, “Tạ đại nhân, bệ hạ cứnhìn ngài chằm chằm, có phải gần đây ngài đã làm gì khiến bệ hạ khôngvui không?”.

Tạ Lâm nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Có lẽ gần đây bệ hạ đã ban tặng chota một cái nghiên mực người rất thích, nhưng bản thân người lại khôngnỡ, sợ ta làm hỏng. Nhưng suy cho cùng đồ thì đã ban tặng rồi, mà ngườithì lại không thể thu hồi lại mệnh lệnh, vì thế muốn ta tự mình nhắcđến, trả lại nghiên mực chăng.”

“……” Úy Trì Chính đờ người, “Không ngờ bệ hạ lại là người keo kiệt như vậy.

Bàn luận sau lưng bệ hạ, hình như không ổn lắm. Úy Trì Chính nghĩ thầm.

Tạ Lâm nhớ lại rồi thở dài bảo: “Tiên đế rõ ràng đã miễn cho ta khôngphải quỳ, nhưng bệ hạ lại cứ chấp nhặt bắt ta phải quỳ. Chuyện quỳ này,ta cảm thấy đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, suy cho cùng không thể làmtrái lệnh của tiên đế được, cho dù có là bệ hạ, cũng không thể dễ dàngthay đổi như vậy. Nhưng bệ hạ từ lúc đăng cơ đến giờ vẫn luôn nhớ daiđến tận ngày nay. Có thể thấy, bệ hạ quả thực không phải là người rộnglượng.”

“Ừ.” Úy Trì Chính nghĩ, quả thực là vậy.

…… Không biết Minh Trọng Mưu nghe thấy, có thổ huyết không nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.