Chương trước
Chương sau
“Úy Trì đại nhân có việc gì không?”.

Úy Trì Chính nhìn gã Thừa tướng được coi là tuấn tú xuất chúng kia, ngữ điệu liền trầm hẳn đi, “Tạ đại nhân, nếu hạ quan nhớ không nhầm, chủ sự Hộ bộ Hồ Du, cách đây không lâu, vừa mới buộc tội Công bộ Nghiêm Liễu Phương lén bớt xén nguyên vật liệu khiến ông ta bị chém đầu, đúng không?”.

Công bộ Nghiêm Liễu Phương, lấy số tiền xây dựng Lô Dương các để mua thêm viên gạch góp thêm viên gói cho phủ Thượng thư nhà mình, chuyện này rủi thay lại bị chủ sự Hộ bộ Hồ Du tố cáo lên trên, sau khi thánh thượng biết chuyện, long nhan nổi giận, lập tức ra lệnh xử trảm. Nghiêm Liễu Phương cũng chẳng phải vị đại thần đầu tiên làm như vậy, có rất nhiều vị đại nhân đương triều, đều ngấm ngầm công khai thu nhận tiền bạc, bố trí nơi ở của mình bên ngoài thì đơn sơ giản dị, nhưng bên trong lại xa hoa tráng lệ, chỉ là Nghiêm Liễu Phương không hiểu được đạo lý âm thầm kín đáo, mặt tiền xây y như hoàng cung, đương nhiên là khiến hoàng đế không vui rồi. Nên việc Nghiêm Liễu Phương bị chém đầu, là chuyện không ngoài dự đoán.

Nhưng Nghiêm Liễu Phương lại cùng phe với Úy Trì Chính, Úy Trì Chính tuy không đồng tình với ông ta, nhưng cũng khó lòng chấp nhận được.

Tạ Lâm nghe thấy những lời này của Úy Trì Chính, không kìm được cau mày, “Những lời này của Úy Trì đại nhân hình như có thâm ý.”

Úy Trì Chính hơi sán lại gần, trong đại điện ngoài trừ hai bọn họ ra, thì không còn thấy bóng dáng ai nữa, nhưng để đề phòng tai vách mạch rừng, Úy Trì Chính đành phải hạ thấp giọng xuống nói: “Hạ quan biết, tuy Hồ Du là chủ sự Hộ bộ, nhưng lại là thân tín của Tạ đại nhân, hắn ta tôn sùng đại nhân, nguyện đi theo đại nhân suốt đời,” Hắn nhìn thấy vẻ mặt Tạ Lâm trầm tĩnh như nước, hơi hơi nheo mắt lại, “Tất cả những chuyện đại nhân dặn dò, Hồ Du đều có thể làm ra được.”

Tạ Lâm trước giờ không thích những người vòng vo lắt léo, mà Úy Trì Chính của hôm nay, lại đặc biệt lắt léo vòng vo, “Úy Trì đại nhân rốt cuộc là ngài muốn nói gì?” Trong lòng hắn chợt run lên, không khỏi nghi ngờ nói: “Úy Trì đại nhân có phải đang cho rằng, cái chết của Nghiêm Liễu Phương, là do tại hạ sai bảo Hồ Du tố cáo không?” Tạ Lâm phì cười, “Nếu muốn người ta không biết, trừ khi đừng làm. Một Công bộ Thượng thư, ta bắt hắn để làm gì nào? Đối với ta cũng có ích lợi gì đâu?”.

“Hạ quan không nói đến cái chết của Nghiêm Liễu Phương, làm vậy thì có thể trách được ai. Huống hồ đạo trời lồng lộng, rốt cuộc là lỗi của ai, ông trời tự sẽ có phán xét, Tạ đại nhân có làm hay không, chỉ cần trong lòng mình biết là được.” Úy Trì Chính dừng lại một chút, giọng nói ủ ê, “Mà triều đình Đại Sở ta, suốt một trăm năm kể từ khi khai quốc tới nay, chưa từng nghe nói đến chuyện vì ít tiền thiếu lương, nên không mở kho lúa cứu dân bao giờ. Cho dù các quốc gia có lâm vào tình cảnh nguy nan vài năm liền, gặp nhiều thiên tai giống như Đại Sở ta, nhưng vẫn mở kho lúa cho dân. Vậy mà Thừa tướng đại nhân lại nói, triều đình ta không tiền, không bạc, không lương, đúng là khó tránh khỏi khiến người ta phải giật mình, còn Hồ Du đại nhân hùa theo, e là chỉ vì e sợ trước uy tín của của đại nhân, không dám nói ra sự thật mà thôi.”

“Một khi đã vậy rồi,” Úy Trì Chính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Tạ Lâm, chậm rãi nói, “Tạ đại nhân, ngài không đồng ý với quyết định mở kho lương cứu dân, rốt cuộc là tại sao?”.

Kể từ đời hoàng đế Vĩnh Lưu trở đi, những thần tử trong triều đình Đại Sở dám nói thật, càng ngày càng ít đi, hầu hết đều trở nên ranh mãnh và lõi đời.

Tạ Lâm quả nhiên là một chiến binh trên sa trường, góc cạnh vẫn còn chưa bị những thứ ô uế chốn kinh thành tiêm nhiễm mài mòn, vì vậy mà lại càng đáng quý.

Ngoại trừ việc Tạ Lâm loại bỏ đối phương với thân phận là đối thủ chính trị ra, thì cũng có đôi phần tán thưởng.

Nhưng bất kể ánh mắt hắn nhịn hậu bối có ấm áp thế nào đi nữa, cũng chỉ khiến Úy Trì Chính nổi hết cả da gà.

Tạ Lâm thấy vậy, khẽ mỉm cười, “Tạ mỗ đóng cửa tự kiểm điểm nửa tháng, cũng không đi thăm được Hầu tướng quân, không biết lần trước sau khi bị đánh ba mươi roi, thương thế của tướng quân thế nào rồi?”.

Ngươi còn dám nhắc đến?

Nhất thời Úy Trì Chính tức đến toàn thân phát run.

Hiện giờ cả triều đình đều biết, vị lão tướng cả đời Hầu tướng quân, cũng nhìn không vừa mắt tên gian thần Tạ Lâm này, thậm chí còn hận không thể giết chết hắn, ngay cả trên cần cổ của hắn cũng vẫn còn lưu lại dấu tay cũng không thèm để tâm. Hai người rõ ràng khí thế như nước với lửa. Nhưng triều đường trước ngày hôm nay, lại vắng bóng cả hai người, nên cũng chán hẳn đi.

Hầu tướng quân phải chịu tội thay cho mình, sao Úy Trì Chính lại không thấy xấu hổ chứ! Sau hôm đó, Úy Trì Chính đã nhủ thầm rằng Tạ Lâm, ta và ngươi từ giờ có mối thù lớn, có ngươi thì không có ta, có ta thì không có ngươi. Đang nghĩ tới chuyện vùng lên phản công lại, thì không ngờ Tạ Lâm lại tự mình đề xuất chuyện đóng cửa kiểm điểm nửa tháng, khiến cơn giận của Úy Trì đại nhân như đánh vào bị bông, uất nghẹn làm sao.

Tạ Lâm biến mất nửa tháng, nên lửa giận của Úy Trì Chính, cững dần dần tàn đi, sau nửa tháng, Úy Trì Chính thầm nhủ chi bằng hẹn Tạ Lâm cùng nhau lên triều, nhân tiện dò hỏi mọi suy nghĩ của Tạ Lâm. Hắn cũng không quên thân phận đối thủ chính trị của mình và Tạ Lâm, nhưng biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Nhưng không ngờ lại ăn phải món “canh phớt lờ” này, khiến Úy Trì Chính nổi cáu.

Nghe Tạ Lâm nói những lời như vậy, lập tức nhớ đến nỗi ấm ức nửa tháng trước, lửa giận nghẹn trong lòng không nhịn được bật ra, cũng không biết hiện giờ hắn nhắc đến chuyện này, rốt cuộc là có ý gì. Nên Úy Trì Chính chỉ lạnh lùng đáp: “Thương thế của Hầu tướng quân dần bình phục rồi, không phiền Thừa tướng phải bận tâm.”

“Ồ?” Tạ Lâm nhướng nhướng mày, “Vậy thì vừa hay, nếu đã vậy, thì bảo Hầu tướng quân, giao binh quyền ra đây.”

Lời vừa dứt, lồng ngực của Úy Trì Chính như bị giáng một đòn nặng nề, sắc mặt lập tức tái mét, “Tạ đại nhân, ngài nói gì?!”.

Tạ Lâm chậm rãi đáp: “Vốn dĩ Úy Trì đại nhân không tới tìm ta, thì ta cũng định nói với Hầu tướng quân về chuyện này, nếu đại nhân đã đích thân tới hỏi ta rồi, thì ta cũng không ngại nói luôn.” Tạ Lâm nhìn thẳng vào mắt Úy Trì Chính, đáy mắt toát lên vẻ hứng thú, nhả từng chữ một, “Tạ mỗ muốn binh quyền của Hầu tướng quân, xin Úy Trì đại nhân vui lòng chuyển lời giùm.”

Úy Trì Chính nổi giận, “Ngươi!”.

“Mấy vạn bách tính, ngàn vạn mẫu ruộng tốt, vùng đất Giang Tô và Chiết Giang trù phú, triều đình Đại Sở quốc thái dân an, đổi lại trăm vạn đại quân của Hầu tướng quân.” Tạ Lâm chậm rãi cười khẽ, mắt cong lên, cánh môi còn chưa kịp nhếch, thì khuôn mặt đã chứa đầy vẻ vui mừng, “Rất đáng, rất đáng, không biết Úy Trì đại nhân thấy ý này thế nào?”.

Úy Trì Chính như rơi vào hầm băng, toàn thân lập tức bị hơi giá dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Lấy ngàn vạn nạn dân ra để bức ép Hầu tướng quân, Hầu tướng quân lòng lo lắng cho an nguy của bách tính, đương nhiên không thể ngắm mắt làm ngơ, đến lúc ấy bất luận có ra sao, Hầu tướng quân cũng sẽ chắp hai tay giao binh quyền ra.

Ai có thể nhẫn tâm, ai có thể độc ác hơn Tạ Lâm đây, Úy Trì Chính ta và Hầu tướng quân, đều cam lòng chịu thua ngươi rồi!

Lấy tính mạng của mấy vạn nạn dân ra để uy hiếp, Tạ Lâm, ngươi cũng tuyệt tình lắm!

Một lúc lâu sau, Úy Trì Chính mới run rẩy cánh môi, nói: “Tạ Lâm, đây là nguyên nhân ban đầu ngài muốn đóng cửa tự kiểm điểm nửa tháng, một tháng thậm chí một năm, rồi hôm nay đột nhiên nhớ ra để lên triều sao? Thế mà hạ quan còn tưởng rằng, Tạ Lâm ngài tuy địa vị cao sang, nhưng tấm lòng chứa cả thiên hạ, rốt cuộc cũng vẫn là người quan tâm đến bách tính. Thì ra tính mạng của ngàn vạn sinh linh, cũng chẳng bằng tâm địa lộng quyền của ngài?”.

Lúc ấy tuy đã có Trác Thanh ở bên cạnh khuyên giải, nhưng tận đáy lòng Úy Trì Chính biết, chính là vì hắn cảm thấy Thừa tướng là người bản lĩnh có năng lực, không hề tầm thường chút nào, nếu có thể có một tấm lòng bao dung, yêu nước thương dân, thì nỗi buồn thịnh thế đến làm sao được?

Nhưng hóa ra tất cả đều chỉ là vô căn cứ.

Lúc đó hắn nên bóp chết tên này mới phải!

Tạ Lâm nghe thấy những lời đó, ý cười trong đáy mắt càng đậm, “Vậy thì sao nào? Triều đình ta đã có hàng trăm năm nay, nếu đều giống như những gì ngài nghĩ, vậy thì Đại Sở đã diệt vong từ lâu rồi!” Tạ Lâm vung ống tay áo, khoanh tay đứng thẳng, “Ngài nên trở về nói với Hầu Thiết Tranh, Tạ Lâm chỉ đợi được ba ngày thôi.” Hắn khẽ thở hắt một hơi, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên, “Nạn dân của Đại Sở ta, cũng chỉ đợi được ba ngày.”

Sau ba ngày, nếu không phát lương, dân đói bạo động, tình cảnh Đại Sở hỗn loạn rối ren, cũng sẽ không còn xa nữa.

Hiển nhiên Úy Trì Chính cũng hiểu điều đó, nên hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm, sau đó quay người bỏ đi.

Tạ Lâm khoanh tay đứng ở dưới ghế rồng một quãng khá xa, mặt trời rải nắng vào trong đại điện, cũng chiếu xuống cách dưới chân hắn rất gần, Tạ Lâm ngẩng đầu nhìn ghế rồng, ánh sáng lấp lánh đến chói mắt, khiến hắn phải hơi nheo mắt lại. Bóng của hắn, như đang đắm chìm trong bóng tối vô tận, đột nhiên nảy sinh cảm giác cô liêu đến lạ.

Vĩnh Lưu bệ hạ.

Tiên đế.

Thần thực sự đã thay đổi rồi.

Nhưng những năm tháng thần còn sống, thần nhất định sẽ bảo vệ giang sơn Đại Sở được sống mãi, hoàng đế Vạn Triệu đời đời lưu danh.

XXX

Giang Tô và Triết Giang của Đại Sở cấp báo mỗi ngày, nạn lũ lụt nhấn chìm hàng vạn đồng ruộng, kéo dài mãi không dứt, một loạt tấu chương từ các vùng của dải Giang Tô Chiết Giang lũ lượt truyền đến, muốn bẩm báo bệ hạ phê duyệt. Vẫn như lệ thường, tấu chương các vùng đều do Thừa tướng Tạ Lâm thẩm duyệt trước, sau đó mới dâng lên cho bệ hạ. Cũng không biết Tạ Lâm nghĩ sao, mà những tấu chương liên quan đến nạn lụ lụt ở Giang Tô Chiết Giang, mỗi lần Tạ Lâm lật một trang, chỉ cần có hai địa danh “Giang Tô Chiết Giang”, rồi tiếp nữa là “lũ lụt”, là nhất quyết gập lại, vứt thẳng cho bệ hạ.

Minh Trọng Mưu cuống đến độ vò đầu bứt tóc, nghĩ cách suốt từ sáng tới tối. Nhưng thường thường cách giải quyết vừa mới nghĩ ra lúc buổi trưa ba khắc, chưa đến một canh giờ sau, đã bị Tạ Lâm bác bỏ, lý do đều là: Cách nghĩ thiếu chu đáo, bệ hạ nên suy nghĩ lại mới được.

Bách tính vạn dân đều đang đợi hoàng đế bệ hạ nghĩ cách cứu trợ, chỉ cần có thể khiến muôn dân được sống, sao lại không phải là cách chứ? Thế mà tên Tạ Lâm ấy lại cứ khăng khăng một cách chết tiệt rằng hoàng đế của hắn suy nghĩ thiếu chu đáo, nghĩ nữa đi, không được, người nghĩ tiếp nữa đi.

Chỉ có trời mới biết có thể nghĩ tiếp được gì?

Đợi qua một đêm, sau khi cách của Minh Trọng Mưu vẫn bị Tạ Lâm bác bỏ, Minh Trọng Mưu trằn trọc trên giường, không thể chợp mắt được, cuối cùng cũng hiểu ra……

Rõ ràng là hắn đưa ra ý kiến nào, nghĩ ra cách gì, Tạ Lâm đều sẽ không đồng ý.

Đã không đồng ý rồi, vậy thì tại sao đến ngày thứ hai, tấu chương của Giang Tô, Chiết Giang vẫn xếp chồng chất trong ngự thư phòng thế kia?

Trong lòng Minh Trọng Mưu rất phiền muộn, vừa nhìn thấy hai cái tên “Giang Tô, Chiết Giang”, là đầu như phình to gấp đôi. Hắn không muốn thấy, nhưng Tạ Lâm lại không cho hắn được như ý. Thừa tướng đại nhân thường bước tới trước đống tấu chương, bàn tay chộp lấy bản tấu, năm ngón tay lật giở, chậm rãi nói: “Sao bệ hạ lại không xem những bản tấu này? Tuy thiên tai không thể tránh, nhưng cẩn thận nghĩ cách, cũng rất tốt mà.”

Có thể nghĩ ra cách gì hả?

Minh Trọng Mưu liều mạng kiềm chế hai bàn tay đang muốn lật bàn của mình.

Nghĩ ra cách gì, không phải đều bị ngươi bác bỏ sao? Tạ Lâm ngươi có thể đừng để ý tới trẫm nữa, để cho trẫm yên tĩnh một lát có được không!

Liếc mắt thấy Minh Trọng Mưu nỗ lực nghiêm túc liều mạng cúi đầu không hé răng lấy một tiếng phê duyệt tấu chương, Tạ Lâm không nhịn được mỉm cười, quay người đi ra, nhìn thấy tổng quản thái giám Lại Xương đứng bên cạnh cửa, liền khẽ nói: “Gần đây bệ hạ trở nên buồn bực, hỏa khí không nhẹ đâu…… bệ hạ, bao lâu rồi chưa tới hậu cung?”.

Lông mày của Lại Xương ở hai bên mai liền sệ cả xuống, tạo thành hình chữ bát, hai mắt trợn tròn xoe, nhủ thầm quả nhiên là gian thần, ngay cả loại chuyện bệ hạ lâm hạnh hậu cung cũng để tâm, nhưng nghe vậy cũng trả lời: “Bẩm đại nhân, bệ hạ từ hai tháng trước, đã không tới hậu cung nữa rồi ạ.”

Tạ Lâm đếm đếm số ngày, hai tháng trước, lại vừa đúng là ngày hắn dùng mê dược khiến Minh Trọng Mưu lâm hạnh hai cô gái Sử Hồng Dược, và Hậu Vận Vi.

Tạ Lâm thầm áy náy, xem ra tác dụng phụ của mê hương quá lớn, khiến bệ hạ cạn kiệt sức lực để làm việc với mấy nàng tần phi trong hậu cung, dù rằng hậu phi của hắn vốn dĩ đã rất ít.

Hôm qua Tạ Lâm mới vừa xử lý chính sự trên triều, không chỉ có chuyện nửa tháng chèn ép, khiến Tạ Lâm sâu sắc cảm thấy tiếc nuối vì thời gian nghỉ quá ngắn, mà còn vì thái hậu tìm hắn tới nói chuyện, nhắc đến việc Minh Trọng Mưu không lập hậu không vội sinh con, nói đi nói lại, gần như sắp nghẹn ngào, cách một tấm rèm, Tạ Lâm nghe thấy tiếng nức nở của thái hậu, nghĩ tới gian kế dụ hoặc thất bại hai tháng trước, tự nhủ chả có nhẽ thần không cẩn thận khiến bệ hạ không lên được?

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Tạ Lâm áy náy tràn bờ tràn đất, đầu óc liền nóng lên, lập tức lĩnh chỉ thị của thái hậu, sẵn sàng nghĩ mọi cách khiến bệ hạ lâm hạnh hậu cung, sớm sinh hoàng tử.

Thái hậu gọi hắn tới nói chuyện, vốn là có ý này, nghe vậy vô cùng hài lòng, cũng hết luôn cả nghẹn ngào nức nở.

Tạ Lâm nghĩ thầm, vì giang sơn muôn đời của vương triều Đại Sở, sao có thể để huyết mạch của họ Minh không có người hương hỏa được? Để có thể khiến Vạn Triệu hoàng đế có con, Tạ Lâm hắn có thủ đoạn gì cũng phải mang ra xài cho bằng hết, khiến hoàng đế sinh con, có gì khó chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.